Chap 31: Tại sao, lại thất hứa?

602 80 15
                                    

( Mọi người đọc thấy sai lỗi chính tả thì nhắc tuii nhaa <33 )

Tôi khụy xuống, tay nắm chặt lấy phần đất đầy cỏ dại, mặt tôi từ trạng thái hốt hoảng chuyển sang tái méc.

Nhớ lại hình ảnh ở dưới đáy giếng...đôi con mắt màu đỏ nhìn chằm chằm lấy tôi...

Tôi phờ phạc ngã người khụy xuống, chẳng biết đã bao lâu cho đến khi người trong nhà bỗng đổ xô chạy thẳng ra ngoài chỗ tôi.

Họ thấy tôi cơ thể tôi đờ đẫn ngồi một chỗ cạnh cái giếng, mặt tái đi trắng bệch, mặt cắt không còn một giọt máu, cứ thế mà chăm chăm ngồi cạnh cái giếng không rời. Còn cái Nhu thì ngồi bó gối một góc cạnh cây cột, nó khóc nấc kêu than.

Ở xung quanh, đám gia nhân hết lời xì xào bàn tán, lại quay sang hốt hoảng nhìn lấy cái giếng nước bị mở bung nắp.

Từ xa, đám người Thái Hanh chạy đến, anh thấy tôi ngồi trông ngốc, liền một mạch chạy đến ôm chặt tôi vào lòng, anh còn ra sức vỗ lấy vai tôi trấn an.

-" AI? ĐỨA NÀO DÁM MỞ NẮP GIẾNG? LÀ ĐỨA NÀO? " bà hai từ đâu bước ra, nhìn chằm chằm vào cái giếng, bà nổi điên mà hét lên.

Tôi khúm núm, cơ thể rung lên bần bật, dù đang nằm gọn trong cơ thể ấm áp vẫn chẳng thế nào đủ xoa dịu đi cái lạnh thấm trong từng mạch máu. Đôi con mắt màu đỏ ấy cứ ám ảnh lấy tâm trí tôi, một khắc cũng chẳng rời.

-" Xác chết...đôi mắt...ở dưới giếng...Thái Hanh...mình ơi " giọng tôi rung rung đứt quãng. Thật chẳng biết là tôi đang nói bằng ngữ điệu gì, chỉ biết giờ đây tôi rất sợ, sợ đến mức tay bấu chặt lấy cánh tay anh, một hơi mà nép vào lòng ngực săn chắc.

Thái Hanh nhìn cảnh tượng cũng không khỏi đau lòng, anh vỗ lấy người tôi trấn an.

Bất ngờ, anh bế xốc tôi lên, để đầu tôi dựa vào vai anh.

-" Cha, chỗ này con giao lại cho cha...Con sẽ đưa Chính Quốc vào nghỉ ngơi! " anh nhìn lão Kim, thấy đôi con mắt lão bần thần khó tả. Anh chỉ thở hắt ra một hơi, cuối chào lấy ông bà Kim rồi nhanh chóng đưa tôi vào phòng.

Lúc này tôi bỗng bừng tĩnh, tay mạnh bạo đánh vào vai anh để kéo lấy sự chú ý, liền nhanh chóng nhảy xuống, thoát khỏi vòng tay anh, chạy một mạch đến cạnh cái giếng.

-" Không được...có xác chết trong giếng...có...xác..." tôi khư khư ôm lấy cái giếng, còn mếu máo mà nhìn lấy Thái Hanh và ông bà.

Đám gia nhân xung quanh đều nhìn tôi khó hiểu, tôi chắc chúng nó còn nghĩ tôi bị điên nữa là...ai đời một người bình thường lại ôm chặt cái giết...còn không ngừng bảo...có xác chết kia chứ!

-" Hỗn xược!!!! Mày có biết đây là giếng cấm không hả thằng chó? Mày dám cả gan mở nắp giếng lên, còn dám động vào nó? " bà hai tức giận, ra tay tát mạnh vào mặt tôi một cái đau điếng. Bà trừng mắt nhìn tôi, vội đưa khớp tay xương xấu kéo mạnh cánh tay tôi ra.

Xung quanh, ai cũng trợn tròn, lũ gia nhân thì xì xào bàn tán, còn Nam Tuấn và Trí Mẫn thì nhanh chóng chạy vào can bà hai, Thái Hanh chạy đến ôm chặt lấy tôi.

MẮT ÂM DƯƠNG Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ