Năm ấy Từ Thoại Mỹ vừa tròn mười bảy tuổi. Một đạo thánh chỉ nàng trở thành thái tử phi của hắn, đương kiêm thái tử Kim Triều - Kim Tử Long. Là thái tử phi thứ hai.
Thái tử phi trước đó là đường tỷ của nàng, nhưng không may mấy tháng trước tỷ ấy đột nhiên mắc căn bệnh lạ mà qua đời. Lúc Đông Cung truyền tin ra ngoài, suy nghĩ đầu tiên của nàng chính là, đường tỷ vừa mất, ắt hẳn thái tử phải đau lòng khôn nguôi. Bởi vì cả cái kinh thành này đều biết thái tử và thái tử phi là một đôi tiên đồng ngọc nữ, ân ái yêu thương nhau đến nhường nào. "Trời đất tác hợp", "kề vai sát cánh", những câu này dường như để dành riêng cho hai người họ.
***Đường tỷ: chị em chú bác
Ấy vậy mà giờ đây, Từ Yên Vân chết còn chưa đến nửa năm, thái tử đã vội vàng tái giá, đã vậy thái tử phi kế tiếp lại là đường muội của tiền thái tử phi! Loại chuyện mất hết nhân tính này thật sự không ai làm nổi.
Cũng vì lẽ này mà Thoại Mỹ nhất quyết chôn mình trong chăn, dùng hết sức bình sinh hét to: "Con không gả! Con tuyệt đối không gả!"
Mẫu thân Ôn thị kéo nàng ra khỏi chăn, dịu dàng khuyên bảo: "Tiểu Mỹ nghe lời, gả cho thái tử có gì không tốt đâu? Đợi sau này thái tử lên ngôi, con chính là hoàng hậu, là nữ nhân được khắp thiên hạ tôn kính."
Mặt nàng giàn giụa nước mắt, sụt sùi như chú mèo hoa: "Làm hoàng hậu thì có gì tốt? Có cho con làm hoàng đế con cũng quyết không gả!"
Ôn Uyển rất mau mất hết kiên nhẫn, sắc mặt cũng không dịu dàng như trước nữa, lạnh lùng nói: "Không muốn gả cũng phải gả, chuyện này không phải do con quyết định!"
Thoại Mỹ oan ức đến méo miệng: "Tại sao thái tử nhất thiết phải lấy nữ nhi của Từ gia làm thái tử phi của hắn chứ?"
Ôn Uyển hơi ngừng lại một chút, sau đó mới nói với nữ nhi: "Hắn không dám không lấy."
Thoại Mỹ càng thấy tủi thân: "Nếu đã vậy, chẳng phải vẫn còn đại tỷ và nhị tỷ đó hay sao? Hai tỷ ấy một người lớn tuổi hơn con, một người xinh đẹp hơn con, tại sao không chọn?"
Ôn Uyển chỉ hận rèn sắt không thành thép, đay nghiến nhìn nàng: "Con là đích nữ của Từ gia, bây giờ người thích hợp gả đi nhất chỉ có mình con thôi."
***Đích nữ: con vợ cả
Lại nói thêm, chọn thái tử phi không quan trọng vấn đề tuổi tác hay tài sắc, nhưng nhất định phải là con vợ cả. Vậy nên nàng mới bất hạnh bị đâm trúng.
Thoại Mỹ không muốn gả cho thái tử, ngoại trừ việc hắn là tỷ phu của nàng, quan trọng hơn chính là, người nàng thật sự muốn gả, là Trữ vương Kim Tử Hàm.
Trữ vương là ngũ hoàng tử, thân mẫu là Hứa Huệ phi. Hắn và nàng xấp xỉ tuổi nhau, là thanh mai trúc mã. Trước khi đến tuổi cập kê, hầu như ngày nào nàng và hắn cũng chơi đùa với nhau. Hứa Huệ phi còn trêu, nói muốn nàng làm con dâu của bà. Hoàng thượng nghe vậy, tuy không mở miệng vàng dùng lời ngọc ban hôn, nhưng cũng ngấm ngầm chấp thuận. Nếu hoàng thượng đã ngầm cho phép, vậy thì đương nhiên ai cũng nghĩ tương lai nàng nhất định sẽ là Trữ vương phi. Nhưng ngày hôm nay, người mà nàng sắp gả, lại không phải Trữ vương.
Có lẽ mọi người đã quên câu chuyện xưa cũ kia, nhưng nàng nghĩ thái tử hắn chắc chắn sẽ không dễ quên như vậy. Không biết thái tử có hiểu để nàng làm thái tử phi của hắn là chuyện vô cùng hoang đường hay không?
[...]
Thoại Mỹ lén đi Trữ vương phủ một chuyến, người hầu trong phủ nói Trữ vương đã vào cung rồi.
Nàng chờ hắn mãi đến ngày thứ ba hắn mới về. Khi nhìn thấy sắc mặt tiều tụy của hắn, nàng vội lo lắng hỏi: "Bệnh của Huệ phi nương nương thế nào rồi? Có khá lên được chút nào không?"
Hắn không trả lời, chỉ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng đăm đăm, dùng chất giọng lạnh như băng nói: "Muội đến đây làm gì?"
Nàng giận đến nỗi nhảy dựng lên: "Ta đã chờ huynh ba ngày rồi! Ta có lời muốn nói với huynh."
Nhưng vẻ mặt hắn lại càng trở nên lạnh lùng. Hắn chưa từng tỏ thái độ lạnh nhạt thế này, đột nhiên nàng không còn thấy giận nữa, nhỏ giọng hỏi hắn: "Có phải huynh đã biết chuyện ta phải gả cho thái tử rồi không? Có phải huynh giận vì chuyện này không?"
Kim Tử Hàm nhẹ giọng đáp: "Không, muội muốn gả cho ai thì gả cho người ấy."
Thoại Mỹ không kiềm chế nổi nữa, quát vào mặt hắn: "Phải, ta có gả cho ai cũng không gả cho huynh!"
Nói xong nàng tức giận lao ra khỏi Trữ vương phủ, còn chưa chạy đến đầu phố đã nghe phía sau truyền đến từng tiếng "lộc cộc" gấp gáp của vó ngựa. Nàng quay đầu nhìn lại, đúng là Trữ vương. Hắn xoay người chắn ngang nangg, từ trên cao nhìn xuống nàng. Nàng cũng không hề tỏ ra yếu thế, đanh mặt trợn mắt nhìn hắn chằm chằm.
Kim Tử Hàm bất đắc dĩ cười, vươn tay về phía nàng: "Lên."
***
Vẫn là một câu chuyện ngược tâm tiếp theo, tuy nhiên khác với truyện "Trọn kiếp tương tư" là Chị yêu Anh trước, xong bị Anh ngược. Còn ở truyện này, là Anh yêu Chị trước và bị Chị ngược tả tơi :)))) Cris công bằng lắm ^^ Cả nhà chuẩn bị tinh thần nhé!
Lịch up: 2 chap mỗi ngày, 2 khung giờ quen thuộc 12h và 18h (có thể delay +/-1h)
BẠN ĐANG ĐỌC
[LoMy] Hoa tàn, tình tan
FanfictionHoàng bào cao cao tại thượng, ngôi vị cửu ngũ chí tôn? Căn bản chưa từng có ý nghĩa! Thứ hắn ngày đêm mong ước được nắm giữ, từ đầu đến cuối cũng chỉ là một tấm lòng thành của nàng...