chương 21: hi sinh vì thứ mà ta cho là sinh mạng

701 71 14
                                    

「 4:22' Am」

Tiếng mở cửa phòng thầm lặng với âm thanh nghe thật đáng sợ. Cái bóng nhỏ hiện lên trên chiếc giường với con người to xát kia nhờ chút ánh trăng yếu ớt vừa thoát khỏi đám mây đen. Đôi mắt vô hồn, thiếu mất cái gọi là nhân tính ấy bỗng dịu lại khi bàn tay nhỏ đang từ từ lại gần khuôn mặt vẫn đang say ngủ ấy.

Bỗng cậu giật mình lập tức thu tay lại, rồi chạy vào nhà vệ sinh điên cuồng rửa tay.

" không thể để nó dơ bẩn như thế mà chạm vào người Kenchin được"

Sau một hồi dày vò trong nhà tắm, Mikey lê bước mỏi mệt nằm vào lòng anh. Cậu không ngủ, chính xác là không ngủ được. Vì sao á? Vì tâm trí cậu đang không yên nổi khi nghĩ về những gì anh đã trải qua. Đưa tay vén lọn tóc đen dài kia lên vành tai anh, ngắm nhìn khuôn mặt điển trai ấy mà thì thầm.

" xin lỗi anh Kenchin, xin lỗi vì đánh thuốc anh như này, nhưng em là bất đắc dĩ thôi, anh sẽ không giận em đâu em biết. Anh yêu em nhất mà, đúng không?"

Cậu cười dịu hôn nhẹ lên môi anh giữ như thế trong giây lác ròi rút vào lòng anh. Cậu thật sự si mê anh đến mất cả lý trí rồi.
______________________________________________________

Anh tỉnh dạy vì chuông điện thoại reo, anh nhìn qua dãy số ấy rồi vội vàng tắt đi như lo sợ điều gì đấy. Nhìn thấy cậu không bị đánh thức anh mới hoàn hồn.

" 8 giờ rồi à, sao nay mình dạy trễ thế nhỉ?"

Chẳng nghi ngờ gì, anh thơm lên má đánh thức cậu dạy. Mikey làm nũng cứ chui vào vòng tay anh mà cọ còn ú ớ mấy tiếng tỏ ý không muốn dạy. Anh đành bế cậu vào nhà vệ sinh.

Mọi người trong nhà đã đi đâu từ sớm, chỉ còn mỗi ông Sano ở nhà. Sau khi ăn uống xong cả hai bắt đầu lên xe dạo chơi khắp Tokyo. Đó là cách duy nhất cũng là niềm tin mỏng manh cậu có về việc kí ức của anh sẽ quay lại. Mặc dù với cậu số ký ức đó dù không trở lại đi nữa cũng chả sao vì cậu chắc chắn sẽ lại một lần nữa thắp lửa tình yêu cho anh.

.......

Vẫn là bến cảng cũ, vẫn là chỗ ngồi quen thuộc. Cậu cùng anh ngắm biển, ăn bánh, tận hưởng từng cơn gió mát lạnh hòa cùng hơi ấm từ những tia nắng lúc ẩn lúc hiện trong từng đám mây trắng mịn.

" Kenchin à, anh đã nhớ lại chút gì chưa" cậu buột miệng hỏi, đến khi nhận ra thì mới giật mình vừa định nói thêm vài câu biện hộ cho nỗi sốt ruột của bản thân thì anh đã mau chóng chặn lời cậu bằng một nụ hôn.

" xin lỗi, sẽ sớm thôi, anh sẽ lại quay về là anh của lúc trước, sẽ lại cùng em dành thiên hạ..., anh hứa đấy, xin hãy tin anh"

Hai má cậu bỗng hơi hồng lên. Tựa vào lòng anh, cậu cười tươi mà tiếp tực ăn bánh.

" ăn hông?" cậu đưa cái bánh lên gần môi anh.

Anh vừa há miếng tính cắn một cái thì cậu nhanh chóng thu lại mà cười trêu chọc.

" có muốn cũng hông cho"

" á được, dám trêu anh" dứt lời anh liền đưa tay lên eo cậu mà chọt lắc cậu.

Mikey cười ra nước mắt vì nhột, vừa ra sức vùng vẫy vừa than nhột. Canh lúc cậu sơ hở anh liền cắn một cái hết hơn một nữa con cá, và thế là cậu giận anh. Và rồi anh lại phải đền bánh cho cậu, một túi bánh siêu to.
___________________________________________________

[Draken x Mikey] Bí mật của tổng trưởngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ