Chương 25

881 117 30
                                    

- Vũ ca, chúng ta liệu có thể thoát khỏi trò chơi này không.

Patrick dè dặt hỏi Lưu Vũ đang bận rộn bên cạnh, cậu bé vẫn còn có chút sợ hãi không dám tắm một mình liền lôi anh theo.

- anh nghĩ là chúng ta sẽ có cơ hội. Anh sẽ cố gắng giúp mọi người thoát khỏi đây.

Cậu mỉm cười xoa đầu Patrick, thằng bé liền an tâm hồn nhiên cười lộ ra hai chiếc răng hổ liên tục nói vậy thì tốt quá. Patrick được nhen nhóm chút hy vọng đang cười hạnh phúc mà không nhìn thấy ánh mắt Lưu Vũ đã nhuốm đầy phiền muộn.

Thật là không nỡ để cho đứa trẻ này phải đối diện với sự tàn khốc của thế giới mà.

Paipai, anh mong em mãi luôn vui vẻ như vậy, nhưng cũng mong em phải trưởng thành, cho dù sau này có chuyện gì xảy ra đi nữa.

Cho dù là anh không còn.

- vũ ca, Vũ ca. Mau ra ngoài thôi.

Lưu Vũ bần thần suy nghĩ, để mặc cho từng lọn tóc ẩm ướt nhỏ xuống sàn, để mặc cho Patrick lau tóc cho anh. Nắm tay Patrick quay về.

Khi đi ngang qua chiếc rương nằm cạnh chậu cây, không hiểu sao Lưu Vũ lại có linh cảm sẽ tìm được thứ gì đó.

Trước con mắt ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi của Patrick, Lưu Vũ dứt khoát mở rương ra. Nụ cười nhanh chóng tràn ngập gương mặt.

Khi không có ý định tìm kiếm thì nó lại xuất hiện. Đúng là trêu người.

Bạch Mộc xuân, cuối cùng cũng tìm thấy.

- Vũ ca, nó là gì vậy.
Patrick tò mò nhìn cây gậy màu trắng ngà trên tay Lưu Vũ, hình dạng có vẻ hơi kì quái nhưng nhìn thì có vẻ rất lợi hại nha.

- là Bạch Mộc Xuân, Pai Pai chúng ta thật sự có hy vọng thắng!

- a, vậy mau báo cho mọi người!
Patrick nhảy cẫng lên chuẩn bị chạy đi liền bị Lưu Vũ giữ lại. Cậu nghiêm túc nắm lấy vai em.

-pai pai, em nghe anh dặn này!

- sao ạ ?
Lưu Vũ ca đột nhiên nghiêm túc quá.

- anh có món quà muốn tặng em, Patrick sắp tròn 18 rồi đúng không nhỉ ? Anh để quà tặng ở trong ngăn kéo thứ ba phòng anh nhé. Em muốn xem thì có thể đến lấy.

- ơ nhưng sao lại nói với em bây giờ?

- tại anh sợ mình sẽ quên, dù sao cũng chưa đến sinh nhật em. Chúng ta còn bị mắc kẹt ở đây mà. Nhớ lời anh dặn nhé!

-.... vâng!?

Patrick lờ mờ cảm thấy bất an, nhưng Lưu Vũ vẫn bình tĩnh không có chút gì khác thường. Nên cậu liền im lặng định bụng sẽ nói cho Viễn ca và Châu Kha Vũ thử xem sao.

Lưu Vũ cất Bạch mộc xuân vào trong túi áo, cùng Patrick trở về.

Vừa đến lỗi rẽ đã nghe thấy tiếng đập cửa liên tục của Bá Viễn và Châu Kha Vũ. Hành lang vắng người lúc này cũng vang lên tiếng gào khóc của Tương nữ. Cả Patrick lẫn Lưu Vũ đều tái mét mặt. Vội tăng tốc chạy đến.

- khốn kiếp!!!

Châu Kha Vũ tức giận đấm mạnh vào cửa, bên trong không hề truyền ra bất kỳ động tĩnh nào càng làm cho mọi người lo lắng. Tương Nữ đã sử dụng kỹ năng thứ năm Cánh Cửa không thể mở, người ở trong phòng bị tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Bãi SănNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ