Chương 37

591 61 4
                                    

Tiểu An đi rồi, về đến nhà, mới lẩm bẩm: "Ta tổng cảm giác mình đã quên cái gì đó."

Gia đình hắn ở trong thôn cũng coi như nhà giàu, phòng ở nhiều, sân lớn, so với nhà Lê Cẩm xa hoa hơn nhiều.

Thẳng đến khi Tiểu An nhìn cây quạt còn phơi nắng bên cửa sổ, lúc này mới nhớ, hắn đi tìm A Văn nguyên bản là muốn nói chuyện cây quạt.

Không nghĩ tới bị gương trên tay A Văn làm trật đề tài.

Sau đó, rốt cuộc không thể quay về quỹ đạo.

Buổi tối, trượng phu như cũ ngủ lại ở chỗ Tiểu An, ôn tồn, bàn tay to bao trùm trên bụng hắn.

"Ngươi cùng phu lang nhà Lê Cẩm quan hệ tốt như vậy, như thế nào không cùng hắn học hỏi?"

Tiểu An mơ hồ, không rõ nguyên do: "Học cái gì? Ta mới vừa học làm cây quạt."

"Học sinh hài tử a."

Tiểu An nghĩ, mình cũng muốn a, nhưng nỗ lực lâu như vậy còn không có, thật sự thương tâm.

Ầm ĩ làm một hồi, Tiểu An không quá mệt, nói với nam nhân của mình: "Ngươi đã từng thấy qua gương đồng rất đẹp, soi người rất rõ ràng, bên cạnh điêu khắc hoa văn chưa?"

"Trong thị trấn có, như thế nào, ngươi muốn? Khoảng một hai trăm văn, ta đi làm mấy ngày công, mua một cái về cho ngươi."

Tiểu An sợ ngây người.

Một cái gương nhiều tiền như vậy! Hắn may vá nửa tháng mới có thể mua một cái gương!

Hơn nữa cái gương kia của A Văn, còn xinh đẹp, tinh xảo hơn.

Tiểu An nghĩ nghĩ, lại nói: "Cái loại mà điêu khắc hoa văn tiên hạc, còn có màu sắc, thì bao nhiêu tiền?"

Nam nhân nhà hắn nói: "Bốn 500 văn, ta thấy có người mua qua, nhưng không phải đồ án tiên hạc."

Tiểu An tỏ vẻ mình đã biết, nội tâm cảm khái, Lê Cẩm thật sự rất quan tâm A Văn.

Bốn 500 văn, hắn phải thêu thùa may vá một tháng rưỡi.

A Văn cuối cùng khổ tận cam lai.

Tiểu An nói: "Ta không cần đồ vật quý như vậy, gương trong nhà rất tốt, đủ ta dùng."

Dừng một chút, Tiểu An lại nói, "Chúng ta tích cóp tiền, vạn nhất Đại Lang muốn đọc sách, chúng ta cũng đưa hắn lên trấn trên đọc sách."

Đại Lang là nhi tử của chính thê, năm nay bảy tuổi.

Tiểu An có tâm như vậy, người một nhà đều rất thích hắn.

Nam nhân nói: "Đọc sách tác dụng không lớn, nếu nhà ta nhiều hài tử, có thể cho một đứa trong đó đi đọc sách.

Chúng ta là nông dân, nhưng ngàn vạn không thể nói như rồng leo, làm như mèo mửa, không trồng trọt người một nhà cũng không có cơm ăn.

Lê Cẩm đọc sách tốt như thế, cũng phải mỗi ngày gánh nước trồng rau?"

Tiểu An nghĩ, cũng là đạo lý này, trong nhà chỉ có một hài tử, phải vừa đọc sách vừa trồng trọt, quá mệt mỏi.

Xuyên qua chi Lê Cẩm nông gia hằng ngàyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ