Sau khi ngồi ở lầu hai nói chuyện xong, Điền Chính Quốc bị mẹ nuôi đưa lên phòng ngủ ở lầu ba . Trong phòng đã được chuẩn bị chu đáo, là căn phòng mà hắn từng ở. Cùng mẹ nuôi mang hành lý vào cất cho gọn, Điền Chính Quốc chợt nghe thấy tiếng trẻ nhỏ khóc.
"Mẹ, cha,... cháu muốn mẹ, cha...".
Nhìn về phía mẹ nuôi, Điền Chính Quốc đi ra khỏi phòng ngủ. Đập vào mắt là hình ảnh cha nuôi đang ôm một đứa nhỏ trong lòng đi về phía hắn.
"A Quốc , đây là TaeGuk " Ông Kim ôm đứa nhỏ vừa đi vào trong phòng vừa dỗ "Không khóc, không khóc, TaeGuk không khóc, mẹ cháu đi rồi, cha cháu lại đang bệnh, đây là chú Chính Quốc , TaeGuk , để cho chú ôm cái đi".
Điền Chính Quốc tò mò nhìn chăm chú vào đứa nhỏ , đôi mắt màu đen rõ ràng di truyền từ người kia , nhìn kỹ , rõ ràng là bản sao của tên ngốc đó. Không hề phát hiện ra rằng tâm tình hắn đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều vào ngay giây phút đó, Điền Chính Quốc tiến lên phía trước vài bước, vỗ vỗ tay: "TaeGuk ngoan, đến cho chú ôm một cái nào".
Nhìn người hoàn toàn xa lạ đứng trước mặt, đứa nhỏ ngừng khóc được một lúc rồi lại tiếp tục ôm chặt lấy cổ ông nội, khóc to hơn : "Mẹ.... cha....".
Điền Chính Quốc nghiêng nghiêng đầu, đứa nhỏ hình như không thích hắn lắm a. Hắn đi đến sau lưng cha nuôi tiếp tục vỗ vỗ tay, nói với đứa nhỏ: "Bé ngoan, đến cho chú ôm cái nào". Hắn liền thể hiện nụ cười mê hoặc nhất của bản thân.
Đứa nhỏ dần nín khóc, tò mò nhìn hắn: "Mẹ ... Cha ...".
"Mẹ rất nhanh sẽ trở lại nha. Còn cha vì không chịu nghe lời của ông bà nội nên bị bệnh rồi. Bé ngoan phải nghe lời của ông bà nội đấy. Ôi bé ngoan dễ thương thế này cơ mà, khóc làm mất cả vẻ đẹp trai rồi".
Sờ soạng trong túi tiền nửa ngày cuối cùng cũng lấy ra được một đồng xu. Điền đại ca đẹp trai cầm nó quơ quơ trước mặt đứa nhỏ , cười thần bí , rồi đột nhiên tung đồng xu lên, sau đó hai tay nắm chặt lại, đến khi hắn mở lòng bàn tay ra, đồng xu đã biến mất . Đứa nhỏ nín hẳn, tò mò nhìn hắn.
"A ! Đồng xu của chú đâu mất rồi ? sao lại không thấy thế này ?" Điền đại ca đẹp trai ở xung quanh đứa nhỏ tìm kiếm đồng xu của mình , đội nhiên hắn ngẩng đầu , cười thật to , không biết lại từ chỗ nào lấy ra được đồng xu kia, giơ ra trước mắt đứa nhỏ: "Ồ, ở trong này a".
Đứa nhỏ nở nụ cười.
Tiếp theo Điền đại ca đẹp trai lại tung tiền xu lên, nắm hai tay lại, tiền xu lại biến mất.
"Ai nha, ai nha, tiền xu của chú lại bay đi đâu mất rồi, đâu mất rồi ấy nhỉ?" ông chú đẹp trai khiến đứa nhỏ nhìn quanh mặt đất tìm kiếm.
Đứa nhỏ cười thật lớn.
Đùa một hồi cuối cùng đứa nhỏ cũng để cho chú ôm, tạm thời quên đi cha, mẹ.
Hai vợ chồng Kim lão gia đứng trong phòng nhìn thiếu niên cùng cháu trai chơi đùa đều thở phào tuy nhiên cả hai vẫn không tránh khỏi áy náy . Để cho đứa nhỏ gặp mặt con của người mình thích với người phụ nữ khác như thế này là một việc hết sức tàn nhẫn . Tuy nhiên đây là một chuyện khó tránh khỏi, không sớm thì muộn rồi cũng phải xảy ra. Nếu nói những thương tổn mà đứa con của hai người gây ra là một cây châm luôn trực chờ đâm vào lòng Jungkook thì đứa nhỏ này chính là một cây châm khác.

BẠN ĐANG ĐỌC
[ VKook ] [Trọng Sinh ] [ Hoàn ] - Cảm Ơn Em Đã Quay Trở Về
ФанфикTôi yêu anh hơn chính bản thân mình, không ai có thể thay đổi được điều ấy. Anh có thể không thương tôi, nhưng không thể ngăn cản tôi yêu anh. ~~~~~~~~~~~~~~~~~ Yêu Taehyung , Jungkook bị hiểu lầm , bị thương tổn. Nhưng cậu vẫn dứt khoát dùng chính...