"Haizz...."
Thở dài, Điền Chính Quốc buông bút máy xuống, vỗ vài cái vào mặt, đây là tiểu động tác mà hắn hay làm khi phiền não. Nhật kí của Điền Quốc ghi lại cuộc sống của cậu ta từ năm 5 tuổi cho đến năm 15 tuổi lúc xảy ra tai nạn, chậc.... 10 năm cuộc sống đầy bi thảm. Đáng thương cho cậu bé bởi vì nữ bạo quân lo lắng về cái khả năng xuất hiện xuyên qua kia mà phải đi học thư pháp, học nhạc khí, học hội họa, thuộc lòng thơ cổ, thuộc lòng các tác phẩm nổi tiếng, thuộc lòng sách dược, lại đi học ngẫu nhiên nhu đạo với vài đường Vịnh Xuân quyền. Tuy rằng mẹ cũng không yêu cầu cậu ta phải làm xuất sắc nhưng mà cái kiếp học tập của Điền Quốc cũng vẫn hết sức nặng nề. Điều này khiến Điền Chính Quốc hiện tại vô cùng là vất vả. Tính cách của hắn và Điền Quốc có nhiều chỗ tương đồng tuy nhiên trình độ Trung văn của hai người lại là một trời một vực.
Nhưng mà thế nào cũng phải công nhận rằng Điền Quốc thực thông minh tuy rằng luôn oán giận mẹ mình vô nhân đạo, nhưng cậu ta vẫn là luôn hoàn thành mọi loại yêu cầu bốc đồng quái gở của nữ bạo quân. Nhưng mà xét kiểu nào thì cũng thấy về mặt làm mẹ, Vương Linh Linh quả thật thực quá đáng, tuy vậy có một điểm kì quái là bà cư nhiên lại chẳng quan tâm chút nào đến thành tích học tập của con ở trên trường. Nếu Điền Quốc có môn nào bị 0 điểm, bà cũng chẳng bực tức tí nào. Đây là điểm nhỏ nhoi duy nhất làm Điền Quốc vừa lòng. Vì vậy học sinh này mỗi lần đi thi cũng chỉ vừa đủ điểm để đạt chuẩn qua. Nói sao thì Điền Quốc cũng không muốn thi lại, đây là một việc vừa mất mặt lại vừa lãng phí thời gian.
...
"Chính Quốc ... chữ của mày còn chưa luyện xong à?" đồng chí ngồi cùng bàn thấp giọng hỏi, đây là người bạn mà Điền Chính Quốc kết thân lúc mới tiến đại học - Kim Hựu Khiêm , bạn cùng lớp kiêm cùng phòng ngủ với Điền Chính Quốc .
"Vẫn còn phải làm tiếp" cầm bút tiếp tục công việc.
Hây ya, cố gắng lên, Điền Chính Quốc , ngươi phải cố gắng vì Điền Quốc mà sống sót à... không thể để cho nữ thần thương tâm.
"Chính Quốc, bọn mày cùng "học viện dân lập Phác Biện" thi đấu hữu nghị có vấn đề gì không?".
"Hẳn là "no" vấn đề. Thực lực của bên Phác Biện cũng không phải là mạnh, nếu thật có vẫn đề thì lão đại đã làm ầm lên rồi".
Kim Hựu Khiêm lập tức gật đầu: "Cũng phải. Nếu cuối tuần tao không bận thì tao phải đi cổ vũ cho mày".
"Ok" Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn thầy giáo, đồng thời nhỏ giọng nói: "Tao luyện chữ đây. Có tình huống gì nhớ báo đấy".
"Yên tâm đi".
Bởi vì buổi sáng Điền Chính Quốc đã dùng hai tiết tiếng Anh để luyện chữ cho nên đến buổi chiều, hai tiết chuyên ngành hắn cũng không ngại "hi sinh" để hoàn thành nhiệm vụ cao cả.
Có Kim Hựu Khiêm làm chân báo động cho mình, Điền Chính Quốc không chút lo lắng dùng hai tiết này để bồi dưỡng vốn thơ Tống. Thực ra thì mẹ cũng chẳng nhớ được nhiều như thế, chỉ trừ có tình huống đặc thù thì tiện miệng hỏi thôi. Tuy nhiên Điền Chính Quốc do bị đầu độc trong một thời gian dài nên trên cơ bản thì ngày thường thế này cũng có thể xuất khẩu thành thơ. Nhưng mà đấy là Điền Quốc ... Điền Chính Quốc trình độ sao có thể uyên thâm như thế được, hôm nay hắn lại còn phải về nhà nữa chứ... Cực kì nguy hiểm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ VKook ] [Trọng Sinh ] [ Hoàn ] - Cảm Ơn Em Đã Quay Trở Về
FanfictionTôi yêu anh hơn chính bản thân mình, không ai có thể thay đổi được điều ấy. Anh có thể không thương tôi, nhưng không thể ngăn cản tôi yêu anh. ~~~~~~~~~~~~~~~~~ Yêu Taehyung , Jungkook bị hiểu lầm , bị thương tổn. Nhưng cậu vẫn dứt khoát dùng chính...