CHƯƠNG 25: ROI XÍCH VĨ

136 12 0
                                    

#convert: Bún
#edit: Vy

CHƯƠNG 25: ROI XÍCH VĨ* (Roi đuôi đỏ)

Kỷ Vân Hòa ở trong nhà lao, dùng một đêm mưa xoa dịu Trường Ý.

Trường Ý quá sức mệt mỏi, đã ngủ thiếp đi, Kỷ Vân Hòa đứng ở đằng xa, một chút cũng không dám động.

Cho đến buổi sáng ngày thứ hai, ánh mặt trời men theo bậc cầu thang chiếu xuống địa lao, hai tên ngự yêu sư gác cửa biệt viện của nàng vội vã chạy tới.

Kỷ Vân Hòa không để ý tới sự kinh hoảng của bọn họ, tự mình đem Trường Ý từ trên tường đặt xuống, nàng thận trọng để hắn nằm ngang theo một tư thế tương đối thoải mái, sau đó cởi áo khoác của mình đắp lên nửa người dưới trần trụi của hắn.

"Hộ pháp sao có thể tự ý mở cấm chế của giao nhân!"

"Không có lệnh của Cốc Chủ đã tự ý đến nơi này! Hành động của Hộ pháp quả thực lỗ mãng! Hộ pháp mau theo bọn ta tới gặp Cốc Chủ!"

Kỷ Vân Hòa giống như không nghe thấy những lời truy cứu trách nhiệm ấy. Thẳng đến câu cuối cùng, nàng mới hơi quay đầu lại: "Đi thì đi, ầm ĩ cái gì."

Kỷ Vân Hòa nhìn Trường Ý nằm trên mặt đất, lần nữa điều động linh lực, ngón tay nàng ngưng tụ một giọt nước, xoa nhẹ lên bờ môi tái nhợt của hắn. Trường Ý hơi hé miệng, nuốt xuống thứ ướt át mát lạnh trên môi.

Kỷ Vân Hòa đứng dậy, rời khỏi địa lao, theo hai tên ngự yêu sư đi Lệ Phong Đường.

Thanh Vũ loan điểu trốn thoát, bắt lại được giao nhân, đại sự của Ngự Yêu cốc đã ổn thỏa, cho nên Lệ Phong Đường cũng bắt đầu được tu sửa, bên ngoài điện dựng một tầng vải thưa, che lại ánh mặt trời, nhiệt độ trong điện tăng lên, không rõ là ấm áp hay ngột ngạt.

Kỷ Vân Hòa đi giữa hai hàng gậy gõ xuống nền đá, hiên ngang tiến vào đại điện.

Những âm thanh vặt vãnh thường ngày ấy cũng không thể hóa giải bầu không khí căng thẳng trong đại điện lúc này, Lâm Thương Lan quắc mắt nhìn nàng, biểu tình nghiêm túc, khóe miệng trễ xuống thể hiện sự không hài lòng của bậc bề trên. Bị ánh mắt như vậy chiếu vào, Kỷ Vân Hòa cảm thấy mỗi một tiếng gõ bên ngoài điện đều giống như đục vào mu bàn chân nàng, mỗi bước lại càng nặng nề hơn.

Nhưng Kỷ Vân Hòa không hề dừng lại, ánh mắt kiên định nghênh đón ánh mắt Lâm Thương Lan, nàng bước thẳng đến chỗ hắn ngồi, hành lễ như thường ngày: "Cốc Chủ vạn phúc."

"Khụ khụ..." Lâm Thương Lan ho khan một tiếng, cũng không cho phép Kỷ Vân Hòa đứng lên, "Vạn phúc sợ là không được, người trẻ đều trưởng thành rồi, cánh cũng cứng cáp rồi, không muốn nghe lời lão phu nữa."

Kỷ Vân Hòa vẫn quỳ, không tiếp lời.

Thấy Kỷ Vân Hòa trầm mặc, Lâm Thương Lan ngoắc tay, Lâm Hạo Thanh từ bên cạnh bước ra.

Sau một đêm, vết thương trên mặt Lâm Hạo Thanh không hề biến mất, ngược lại nhìn càng ghê rợn.

"Cha."

Lâm Thương Lan gật đầu coi như đáp lại, phẩy tay miễn lễ cho Lâm Hạo Thanh, sau đó mới quay đầu tiếp tục hỏi Kỷ Vân Hòa, "Vân Hòa, tối hôm qua con không ở trong phòng nghỉ ngơi cho khỏe, vì sao lại tới địa lao, lại vì sao động thủ với Hạo Thanh?"

《Ngự Giao Ký》Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ