40.

979 167 8
                                    

"Lạ thật, đâu có thấy gì nhỉ.."

Izana thì lục lọi chiếc tủ, còn Mikey vẫn cứ đinh ninh rằng manh mối nằm đâu đó dưới lớp sàn làm từ gỗ này, nếu không phải không thể, em có lẽ đã sớm lật cả cái phòng lên rồi. Mà kể đến, cũng chẳng biết chiếc máy ảnh kia còn có thể chụp ra gì không, nếu thực sự có thể thấy được toàn bộ mấy điều mờ ám ở đây, vậy em sẽ ngay lập tức đem nó đi lia cho bằng hết cái điền trang này mới được.

Nhưng nói là nói thế, Mikey vẫn biết điều ấy thực sự rất vô nghĩa, ai mà biết nơi đây rộng lớn cỡ nào chứ.

Tìm một hồi mà không mò được thứ gì, em quay sang nhìn Izana, chỉ thấy hắn đang chăm chú vào máy ảnh rồi làm cái gì đó. Mikey thử gọi tên rồi kéo nhẹ gấu áo hắn, nhưng Izana cũng chỉ "ừ?" một tiếng rồi lại không nghe em nói nữa, hoàn toàn chẳng thèm để tâm đến mọi chuyện xung quanh, lặp đi lặp lại vài lần như vậy, em bèn bỏ cuộc, đứng dậy mở cửa ra ngoài để xốc lại tinh thần, bởi nếu cứ tìm kiếm trong vô định ở một chỗ mãi như vậy, em sẽ chán chết mất.

Mikey chống hai tay lên lan can, hít vào một ngụm khí lạnh liền cảm thấy đầu óc thanh tỉnh hơn mấy phần, em xoa xoa cằm mình, vừa suy nghĩ vừa ngắm ánh đèn rọi lại từ phía xa. Cảm giác như đêm nay thật quá đỗi yên tĩnh, như thể em và Izana là những người duy nhất còn sót lại điền trang vậy, thậm chí Mikey có cái cảm giác mấy con ma ở đây cũng đều biến đi nơi khác cả rồi.

'cạch'

"Tiếng gì-"

Em giật mình quay đầu lại khi tai bỗng bắt được một âm thanh lạ, nhưng thứ duy nhất mà Mikey còn có thể thấy được chính là hành lang vắng vẻ sau lưng. Mặc dù cũng có thể là em nghe nhầm, thế nhưng mà vạn nhất không bằng nhất vạn, em cũng chẳng thể tự an ủi chính mình bằng cách làm ngơ tiếng động vừa rồi - dù đó có là cái gì.

"106."

"Không có ai ngoài cậu, không phải người chơi."

106 hóa ra không vô dụng đến mức như em nghĩ, từ ngày nó thông báo cho Mikey biết về sự tồn tại của Izana, em dường như đã khai thác được một sức lao động khác. Người dẫn đường của hệ thống có khả năng quét sự sống và phân tích thông tin, dù nó không có trách nhiệm trong công việc này lắm, nhưng 106 đã thỏa hiệp, đương nhiên, với điều kiện nó sẽ không cho em biết danh tính người đến là ai - nếu có người thực sự muốn tiếp cận em.

Thực ra Mikey nghĩ nó còn giấu mình khá nhiều thứ, nhưng hiện tại em không có tâm trí để nghĩ đến chuyện đó.

'cạch'

Lại đến nữa, vẫn là thứ tiếng động ấy, hệt như tiếng cửa mở, hoặc là tiếng của vật gì đó bị rơi xuống sàn. Nó vẫn như cũ lặp lại ở cùng một hướng, cùng độ lớn, chẳng hề có dấu hiệu đang tiến lại gần Mikey. Thế nhưng em vẫn cực kì lo lắng, khi mà nơi âm thanh nọ phát ra, lại chính là hướng phòng cấm.

"Izana?"

Mikey vội vàng gọi lớn tên hắn, nhấc chân lên muốn nhanh chóng đi tìm người kia. Rốt cuộc là vì sao em mới chỉ rời mắt có một chút đã xảy ra chuyện thì Mikey không biết, điều duy nhất em thấy là gương mặt hớt hải của Izana khi hắn lao ra khỏi căn phòng kia trước khi nó sụp đổ theo đúng nghĩa đen. Izana ôm lấy em rồi nhảy khỏi hành lang của dãy phòng, cả hai lăn ra thảm cỏ xanh mướt trong lúc Mikey vẫn còn hoang mang về những chuyện đã xảy ra. Phòng cấm biến mất rồi, hoàn toàn hư hại khi mà những bức tường cùng mái ngói đều đổ rạp xuống, kì lạ thay, lại không hề gây ảnh hưởng đến căn phòng bên cạnh.

[Bonten/Izana x Mikey] _ Do you trust me?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ