8.2

2.3K 136 0
                                    

Trịnh Tranh dường như chưa thấy thỏa mãn, nói: “Thật muốn làm em ngay cạnh cửa sổ một ngày, cho tất cả mọi người thấy tôi nuôi một tiểu quái vật xinh đẹp nhường nào.”

Không được nhìn, Chử Tiểu Du toàn thân run rẩy.

Trịnh Tranh hoàn toàn dọa Chử Tiểu Du phát sợ, thở dài một tiếng đi đến giường, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, loại này thủy tinh này bên ngoài không nhìn thấy bên trong.”
“A.” Mặc dù vậy, nhưng các dây thần kinh như căng ra, lúc Trịnh Tranh đi đến chỗ cậu, Chử Tiểu Du lập tức bắt lấy tay hắn.

“Muốn đóng cửa sổ?” Trịnh Tranh hỏi.

Chử Tiểu Du lúc này mới thở hắt ra. Trịnh Tranh bấm điều khiển từ xa, nhìn cậu cười: “Làm sao? Cho tôi nhìn thì được?”

Chử Tiểu Du không muốn nói chuyện vô nghĩa với hắn, bây giờ có bảo cậu vén chăn lên cũng không chịu.

Nơi mình không muốn chạm vào, kim chủ lại có thể chơi nơi đấy.

Ngay cả cậu không muốn nhìn thấy nó, kim chủ lại có thể nhìn thỏa thích.

Chử Tiểu Du không biết vì sao, dù sao cũng chính là như vậy.

Trịnh Tranh nhìn cậu thất thần, tâm tình thoải mái câu môi cười: “Muốn ăn gì?”

“Không muốn ăn.” Chử Tiểu Du nhăn mũi làm nũng, vươn tay hướng Trịnh Tranh muốn ôm một cái: “Em muốn đi tắm.”
Trịnh Tranh hôn cậu một cái: “Được rồi, bảo bối.”

Chử Tiểu Du cảm thấy mặt cậu càng ngày càng sát mặt kim chủ, mấy lần muốn nhích ra nhưng không được, ngược lại càng khiến động tác của hai người thân mật hơn.

Cậu có cảm giác… Cảm giác kim chủ thật sự quan tâm cậu, nhưng chuyện mang thai có thể nói hay không nói Chử Tiểu Du cũng không biết nữa.

Chử Tiểu Du không thể tự động, chỉ có thể dựa vào kim chủ để hắn tắm cho cậu, xong xuôi thì ôm cậu trở về giường. Toàn thân nhẹ nhàng khoan khái, Chử Tiểu Du bị cảm giác dễ chịu cảm thấy thích thú vô cùng, nhanh chóng chùm chăn híp mắt muốn đi ngủ.

“Ngoan, đi ăn chút gì rồi ngủ tiếp.” Trịnh Tranh ra lệnh, không chờ Chử Tiểu Du phản đối, trực tiếp đem cậu bế đứng lên, còn tự tay giúp cậu mặc quần áo tử tế. Hôm qua Chử tiểu Du bị khi dễ nên hôm nay quyết tâm trả thù kim chủ, mặc áo lông còn không chịu duỗi tay ra thò vào.
Trịnh Tranh nhìn cậu giận dỗi, ngọn lửa trong mắt lại nóng lên: “Tuần tới tôi phải đi công tác một tuần, em theo tôi không, hả?”

Chử Tiểu Du do dự một chút, không muốn đi đâu.

Ngay lúc này, tiếng đập cửa vang lên.

Cậu lại muốn đi theo rồi

╭(╯^╰)╮

Sau khi mang thai con của kim chủ , cầu xin chia tay Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ