"Con chết tiệt đó..."-cậu nắm chặt tay răng nghiến lại hừng hực như máu đang sôi đến bốc khói trên đầu"Nô tỳ biết Bảo Yên còn chưa nguôi ngoai được việc Hoàng Phi ra đi quá đột ngột nên khi biết tin người về nô tỳ cũng chưa ghi thư báo tin cho muội ấy biết..."-Thị Yên ỉu xìu nói
Cậu thở dài nhấp một miếng trà nhỏ rồi u sầu nói :" ta hiểu cảm giác đó mà...không có gì đáng sợ bằng hai người yêu nhau lại âm dương cách biệt cả....hãy để muội ấy nghỉ ngơi đi rồi chúng ta sẽ thông báo sau...giờ thì tới Trắc Cung một chuyến ta muốn tới thăm muội ấy" đứng lên rời đi vào trong
Thay y phục một màu trắng thuần khiết, búi tóc bằng ri băng trắng thả hai mái trước mặt tô thêm một ít son làm căng hồng bờ môi nhỏ nhắn, phủ một lớp phấn nhẹ che giấu gương mặt hốc hác tiều tụy của mình rồi mới rời đi khỏi Đông Cung đến Trắc Cung
Đừng nói là cậu không tôn trọng Hoàng Phi mà đi tới thăm người mất cũng trang điểm tô son, mà là vì Hoàng Phi nếu thấy cậu gầy đi chắc chắn sẽ rất buồn
Vì nàng từng nói :" người phải luôn tươi tắn như vậy để thần thiếp mới có thể yên tâm được, chỉ cần người mất đi một ít thịt thôi người đau lòng sau Hoàng Thượng chắc chắn là muội muội Trắc Phi của Hoàng Hậu đó nha"
Ừm hứm...
Chính Quốc vừa vào tới là dâng hoa quả lên cho nàng sau đó là thấp nhang tự tay mình cấm
Thường thì sẽ có tấm lót đệm để quỳ nhưng Chính Quốc vì cảm thấy bản thân về trễ nên tự phạt mình bằng cách quỳ dưới nền gỗ chỉ vỏn vẹn vài lớp vải y phục
Cậu chấp tay, thả tâm hồn theo từng tiếng kinh phật theo sau Thị Yên cũng làm y như cậu không hề nói một lời nào vì cô biết...Chính Quốc đang cảm thấy tồi tệ không muốn nghe bất cứ thứ gì và cả không được làm phiền
Cậu quỳ mãi quỳ mãi đến cả khi đằng sau mình cách đó cũng chỉ hai mét, một nam nhân mặc y phục màu trắng, ri băng trắng y chang cậu cũng quỳ tư thế y trang, tất cả đều giống nhưng ánh mắt hổ phách vẫn luôn thầm lặng nhìn bóng lưng gầy gò đang run rẫy phía trước mà mang bao nhiêu nổi tâm tư u sầu cất chứa giấu nghẹn đi
Bên trong bây giờ chỉ có hai người, Thị Yên đã được Văn Đinh bảo rời đi chẳng còn ai
"Em không nhớ trẫm nhưng nhớ tất cả mọi người trong hậu cung của em sao? Điền Chính Quốc của trẫm..."-Hắn âm thầm nói, lời nói gió bay nhưng nặng nề lắm không hề nhẹ nhàng bay bổng một chút nào
"......"- cậu vẫn một mực im lặng không hó hé nữa câu
Thái Hanh cũng không nói gì nữa vì sợ bản thân làm phiền đến Chính Quốc mà chỉ dám lặng lẽ nhích đầu gối lên một chút về phía cậu
Nhưng vừa nhích được hai bước...sắp tới rồi..
"Khoảng cách là thứ thần đang muốn có...thần không nhớ người là ai chỉ biết thần là hoàng hậu gì đó của người mà thôi....những gì thần nhớ chỉ là những người mà thần cho là kí ức đẹp mà thần muốn giữ lại cho mình còn lại thì...thần không muốn giữ...xin người cách xa thần một chút..."- lời nói dứt khoát không lấy một chút thương tiếc vả vào mặt hắn từng câu từng chữ như đâm từng chiếc dao thẳng vào trong tim của người kia, không chậm không nhanh rất nhẹ nhàng nhưng sát thương rất cao
BẠN ĐANG ĐỌC
[vkook] [xk] Độc Sủng Hoàng Hậu! (Hoàn)
FanfictionSinh tử, cổ trang, cung đấu Hoàn fic : 15:7:2022