Chap 37: Số trời đã định:))

1.2K 117 6
                                    

12:00 đêm, tại phòng họp các giáo sư..

'Cạch'

"Vậy.. giờ, xin mời các vị ngồi xuống giùm" Cụ Dumbledore phẩy tay ra hiệu cho các giáo sư đang đứng nghiêm trang ngồi xuống ghế trong phòng họp. Cụ mở lời:

"Bây giờ, ta phải giải quyết vấn đề trước mắt. Anh Tom, anh có biết Harry thực hiện kế hoạch này không?"

"Thưa ngài Hiệu trưởng, không ạ!" Tom lắc đầu bất lực đáp. Trong lòng hắn, một con mèo tên Harry Riddle đang ngủ quên trời quên đất.   

"Oi! Dậy đi nhóc!" Snape ngồi bên cạnh cốc một cái vào đầu Harry làm cậu giật mình tỉnh giấc và đồng thời cũng làm mọi người trố mắt một phen. Ủa gì dọ? Ủa gì dọ??:))

"À rế? Đây là đâu?" Harry ngơ ngác nhìn quanh. Hú hồn một phen ngó mọi người mặt như hình sự. 

"C-có chuyện gì thế ạ?" Harry hỏi nhỏ.

"Trò có biết trò đã gây ra chuyện gì không?" Giáo sư Mcgonagall hỏi lại.

"Dạ.. con cũng chả biết nữa" Cậu cười cười đưa tay gãi đầu. 

"..." Cả phòng họp câm lặng. Cái người hôm trước vừa dọa Lockhart sợ chết khiếp đâu rồi nhỉ? Không không! Chắc chắn không phải đứa trẻ này!!

Cậu nghiêng đầu khó hiểu. Hình như hôm qua cậu làm hơi quá tay thì phải?

"Giờ thế này, trò có thể kể lại toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối cho bọn ta được không?" Cụ Dumbledore ôn tồn nói. Thế là cậu lại tốn hơn 1 lít nước bọt để kể lại đầu đuôi câu chuyện. Đương nhiên, cậu không kể gì hết về Draco hay Tom. Cứ như thể một mình cậu sắp xếp hết mọi chuyện, một mình cậu dàn dựng và một mình cậu thực hiện. Cả phòng nín thinh nghe cậu nói. Cô Mcgonagall càng nghe càng sửng sốt. Còn các giáo viên khác thì càng nghe càng thấy ghét cái tên Lockhart kia. Snape thì đen mặt ngay từ đầu. Tom ngồi lặng thinh, mặt đen hơn đít nồi, cố gắng kiềm chế sát khí của mình để nó không phát tiết ra ngoài. 

Cuối.. cuối cùng, Harry hớp hơi nói:

"Chuyện là vậy đấy ạ.." 

Cả căn phòng chìm trong im lặng đến đáng sợ. Cậu cũng bắt đầu cảm thấy sát khí đang bị kìm nén đằng sau mình(Harry ngồi trong lòng Tom). Cụ Dumbledore nói:

"Trò Harry, rất cám ơn con đã chia sẻ cho bọn ta. Nó giúp được ta nhiều đấy" Dừng một lúc, cụ tiếp:

"Vậy như đã biết, con bị bắt đi. Vậy lũ giám mục đó đâu rồi?"

"Con không biết. Con chỉ gọi rắn đến giải cứu cho chính mình và bạn con còn bọn rắn kia làm gì chúng thì con không biết" Harry lắc đầu. Mặt thì ngây thơ, nhưng lời nói lại làm người ta rợn sống lưng. 

"Anh Tom, tại sao thằng bé lại biết Xà ngữ? Nếu tôi nhớ không nhầm, thì Harry là con nuôi của anh mà?" Bà Hooch hỏi, giọng như đã tò mò từ lâu. Tom đáp:

"Việc này thì tôi bó tay thôi. Nhưng chắc chắn thằng bé không hề cùng huyết thống" Cụ Dumbledore không nói gì. Harry nghĩ chắc cụ cũng đoán ra được gì rồi..

"Vậy, Harry. Làm sao con lại biết Xà ngữ?" Cụ hỏi.

"Con cũng.. chả biết! Lúc ở trại trẻ mồ côi, cũng có mấy con rắn đến tìm con. Tụi nó có mấy lần rủ con đi vào rừng nhưng con không đồng ý vì còn đống việc cần làm.." Harry đáp. Theo trí nhớ của 'Harry' kia, thì nó là vậy.

[Allhar] - Trọng sinh làm lại mọi thứ! Quyết không để ai phải chết !!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ