Giữa chừng, chuông cửa vang lên. Người giúp việc nhìn ra hàng rào bên ngoài qua màn hình phản quang, mặt bà cụ bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt người giúp việc, vì vậy cô ta thông báo cho Phi Nhung.
Phi Nhung nghe thấy vậy, cả người cô nhanh chóng cảm thấy căng thẳng.
Cô đặt đũa xuống, vội vàng đứng dậy ra phòng khách tiếp đón. Chưa cần nhìn đến vẻ mặt của bà cụ, chỉ cần nghĩ đến thôi cô cũng thấy da đầu mình tê dại.
Chẳng bao lâu sau, bà cụ đã bước vào.
Vẫn như vậy, thái độ lạnh lùng như băng làm người khác không dám đến gần bà.
“Bà nội.” Phi Nhung dè dặt chào hỏi.
Bà cụ nhìn cô một cái nói.
“Sau này không cần gọi tôi là bà nội nữa, Phi Nhung cô không phải là người nhà của chúng tôi nên không có bất cứ quan hệ gì!”
Hai tay Phi Nhung nắm chặt.
Người giúp việc đứng một bên, bao gồm cả dì Lý, trong lòng đều đánh trống lảng. Nhưng mà không ai dám nhiều lời.
Bà cụ quay đầu nhìn dì Lưu, người đi theo bà ấy đến đây, Dì Lưu thấy vậy thì cầm thuốc đưa cho dì Lý. Bà cụ hỏi.
“Vết thương trên trán của Mạnh Quỳnh như thế nào rồi?”
“Vết thương đã được khâu lại trong bệnh viện. Cô Phạm cũng đúng giờ đổi thuốc cho cậu chủ, cho nên vết thương đang phục hồi tốt” Dì Lý trả lời, bà còn cố ý khen cho Phi Nhung hai câu.
Nhưng khi những lời này rơi vào tai bà cụ thì cũng không phải chuyện như vậy, vẻ mặt của bà ấy còn lạnh hơn dặn dò dì Lý nói.
“Bôi thuốc này cho Mạnh Quỳnh đi, thuốc này sẽ giúp bình phục nhanh hơn.”
“Vâng, Bà chủ”
Bà cụ không có ý định ở lại vì thế xoay người muốn rời khỏi đó. Đi được một bước, lại quay đầu lại nhìn về phía Phi Nhung bằng ánh mắt lạnh lùng và chế giễu.
Cả người Phi Nhung căng thẳng, hô hấp của cô cũng căng thẳng theo.
“ Phạm Phi Nhung, đây là tài sản nhà họ Nguyễn, cô phản bội Mạnh Đức, làm tổn thương tình cảm của chúng tôi dành cho cô, bây giờ cô lại an lòng sống ở đây! Tôi thật sự rất khâm phục tính cách này của cô!” Bà cụ châm chọc.
Nó như kim châm vào lòng cô vậy. Trái tim Phi Nhung đau thắt lại, sắc mặt cô trắng bệch.
Thật lâu sau đó…
Chờ bà cụ rời đi, cô vẫn còn đứng ở đó, cứng nhắc đứng thẳng sống lưng, cô không cho phép mình khóc. Nhưng hốc mắt cô bởi vì khó chịu, cô không nhịn được đỏ ửng đôi mắt. Cô không phải là người không có lòng tự trọng…
Cô cũng không phải là dạng người bà cụ nói da mặt dày ở lại chỗ này như vậy… Nhưng mà, cô không còn nơi nào để đi… Cô vẫn luôn cho rằng nơi này chính là nhà của mình…
“Cô Phạm, cô đừng đau buồn như thế. Bà cụ đang bực bội trong lòng cho nên vừa nãy mới nói như vậy, cô đừng để trong lòng.”

BẠN ĐANG ĐỌC
Bé con ! tôi không thể chờ cháu
RomanceLà anh đưa Phi Nhung về nhà nuôi, chăm sóc, quan tâm cô trong thầm lặng. Còn cô vì thấy người chú Mạnh Quỳnh này lúc nào cũng mang vẻ mặt "thần chết" nên rất sợ anh. Vốn dĩ là quan hệ chú và cháu dâu tương lai, nhưng thật ra anh muốn nhiều hơn thế. ...