5 - Án mạng tại Poirot

1.2K 111 10
                                    

Những thông tin về Marsala mà Amuro có được đến hiện tại đều trở nên rời rạc: là nữ, có khả năng dùng kiếm thuần thục và chuẩn xác, đã hoạt động từ một năm trước và ra tay tàn nhẫn với một mật vụ FBI. Với những thông tin ít ỏi này, người duy nhất mà anh nghĩ tới vẫn là cô gái ấy, Haru Yoshida. Nhưng chính anh cũng cảm thấy vô cùng rối bời với giả thuyết mà chính mình đã đặt ra, làm thế nào để chứng minh được điều này, liệu rằng anh nên chứng minh cô gái đó chính là Marsala hay ngược lại, chứng minh cô ấy thật sự chỉ là một cô gái đơn thuần như bao cô gái khác.

Một ngày mới đến, dẫu vẫn chưa thể tìm thấy được tung tích của Kazami thì Amuro vẫn phải đến quán Poirot và sống với bộ mặt thật niềm nở và điềm đạm, không ưu phiền hay lo lắng. Conan biết nỗi lo sợ và băn khoăn lúc này của anh, vì vậy cậu luôn tìm cơ hội để có thể trò chuyện và cùng tìm ra cách để có thể tìm thấy Kazami trước khi mọi chuyện trở nên xấu đi.

- Amuro - san đừng quá lo lắng, sẽ nhanh chóng tìm thấy anh Kazami thôi.

Amuro chỉ cười nhạt rồi nói với cậu với giọng điệu có bình thản, một chút bất lực và chua xót:

- Nhóc biết đấy, nếu đã chọn sống vì đất nước và người dân, có những chuyện bắt buộc xảy ra thì anh không có quyền kháng cự hay ủ rũ.

Nhìn qua đôi mắt và giọng điệu đó, Conan hiểu rằng Amuro đã trải qua không ít lần đối diện với cái chết  hay sinh ly tử biệt. Những người bạn, người thân đều đã lần lượt ra đi, họ rời khỏi anh mà không một lời từ biệt hay báo trước.

Khi không khí đang trầm lắng và gợi lên nhiều suy tư thì bỗng nhiên có tiếng hét lớn, giọng nói đó chính là của Haru. Khi Conan và Amuro nghe thấy và nhìn quanh quán chẳng phát hiện ra cô ở đâu cả.

- Âm thanh phát ra từ nhà vệ sinh đó Amuro - san!

Theo lời chỉ dẫn đó, cả hai cùng chạy đến nhà vệ sinh của quán. Đến nơi, cảnh tượng trước mắt Amuro là một Haru đã ngã quỵ xuống nền gạch cùng với vẻ mặt hốt hoảng. Cô nàng ngồi bó người vào một góc, dùng hai tay tự che mắt mình lại. Amuro và Conan tiến đến gần và mở cánh cửa nhà vệ sinh thì phát hiện ra một thi thể đang ngồi trong đó và máu vương hết 4 mặt của buồng vệ sinh.

- Amuro - san! Gọi điện cho cảnh sát và phong toả khách lại thôi, rất có thể, thủ phạm là một trong những vị khách đang còn ở quán vì vết máu vẫn còn mới.

Amuro gật đầu, tay anh thoăn thoắt bấm số trên điện thoại, rất nhanh chóng đã gọi được cho cảnh sát và anh cũng phong toả khu vực quán lại không cho bất cứ vị khách nào rời khỏi. Sau cùng, anh mới chú ý đến Haru, cô vẫn đang ngồi một góc và sợ hãi cùng cực, toàn thân cô run rẫy và vẫn chưa dám hé mở mắt. Không còn cách nào khác, Amuro đến và hai tay anh đặt lên vai cô.

- Haru - san, không sao cả, cảnh sát sẽ đến và giải quyết nhanh thôi, chúng ta mau ra khỏi đây.

Dù anh đã an ủi nhưng Haru vẫn cảm thấy tay chân bủn rủn vì cảnh tượng đáng sợ đó. Cô nàng chẳng thể bước đi nổi, hai tay chỉ bám chặt lấy cánh tay của Amuro như sợi dây xích, chân luôn ríu lại vì sợ. Cảm giác bị xiết chặt đó với Amuro tất nhiên chẳng hề dễ chịu, nhưng anh chẳng để tâm mấy đến cảm giác của mình và giờ đây có lẽ thật hiếm hoi khi thấy anh hành động chẳng nghĩ suy hay cảnh giác mấy với Haru, thật nhanh chóng, anh vòng tay đặt ra sau lưng cô nàng và bế đi.

Mùa Xuân của Rei FuruyaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ