11 - Rung động

1K 78 2
                                    

Trời sập tối, bầu trời cao đã treo lên mảnh trăng khuyết và phát sáng rực rỡ. Nhưng dù vậy thì nó cũng không thể xua tan hết bóng đêm chỉ bằng thứ ánh sáng này, ánh trăng vẫn nhỏ bé và màn đêm thì quá đỗi rộng lớn, nó nuốt chửng mọi thứ. Nhưng có lẽ thời đại đã đổi khác, không còn nhiều kẻ mang nỗi sợ hãi với bóng đêm, đã nhiều lúc con người chọn cách hoà vào đó, chỉ có thế mới có thể khai phá được bí ẩn và nỗi sợ hãi.

Trước một căn biệt thự lung linh và cao cấp ngay trung tâm thành phố, sự rực rỡ về ban ngày là không thể che đậy nhưng khi đối diện với bóng đêm, nó cũng chìm sâu vào trong màn đen dày đặc. Hôm nay, một kẻ bịt mặt đã xâm nhập vào căn biệt thự ấy, hành động tinh vi qua mắt được cả tá vệ sĩ canh gác xung quanh và rất nhiều chiếc camera đã được lắp đặt khắp biệt thự. Vụ đột nhập diễn ra rất thuận lợi, kẻ đó đến và đi mà chẳng ai hay biết, hắn cũng chẳng thèm lấy bất kì món đồ nào quý giá của căn biệt thự, kì lạ hơn là hắn chỉ đánh cắp đi chiếc bàn chải đánh răng của chủ căn nhà, là ông Date Yoshida, người luôn xuất hiện trên tivi với những quỹ từ thiện ý nghĩa, được dân chúng vô cùng yêu mến.

Rời khỏi căn nhà đó, kẻ đột nhập nhanh chóng đến với chiếc xe hơi màu trắng đã neo đậu sẵn tại địa điểm gần đó, trên xe còn có một người đàn ông khác ngồi ở ghế lái đang đợi hắn và sẵn sàng lên ga chạy đi.

Cởi mặt nạ, mái tóc vàng của kẻ đó lộ ra một cách nổi bật, hắn cũng nhanh chóng thay vest giống như người đàn ông ngồi bên ghế lái. Chốc lát, trang phục đều đã chỉnh tề.

- Sếp liều thật đấy, chúng ta hoàn toàn có thể có kế hoạch bài bản hơn để lấy được những thứ này cơ mà!

Giọng điệu người đàn ông ấy có chút châm chọc, nhưng cũng không quên đó là sếp mình.

- Như thế rất tốn thời gian. Cậu biết cái gọi là "phạm tội có thẩm quyền" chứ, tất nhiên tôi sẽ báo cáo lại đầy đủ với cấp trên về hành động tối nay của mình!

Amuro đáp lời Kazami một cách bông đùa, vẻ đắc ý của anh vẫn không thể lẫn vào đâu được. Cầm "vật phẩm" mình vừa lấy được mà trong lòng anh không khỏi hân hoan, tay vô thức vuốt tóc một cách sảng khoái và cùng với gió, dáng vẻ ấy trong thật phong lưu, trông chả hề giống như một cảnh sát. Thật vậy, đã rất nhiều người nói với anh điều ấy, dáng vẻ hào hoa phong nhã này thì hợp làm một ngôi sao, chứ chẳng nên là một cảnh sát, như vậy là rất phí.

Khi xe đã lăn bánh trên một đoạn đường dài sắp đến trụ sở cảnh sát thì trong đầu Kazami chợt loé lên một thắc, ngay lập tức anh hỏi:

- Về cô gái đó... sếp định sẽ theo dõi cô ấy đến khi nào?

Dù chỉ là một câu hỏi giản đơn, nhưng Amuro vẫn không thể có ngay câu trả lời lặp tức. Ngược lại, chính câu hỏi đó đã khiến dòng suy nghĩ của anh như dừng lại mất vài nhịp và rồi chính anh cũng nhận ra, kể cả bản thân anh cũng không có câu trả lời. Và rồi anh đáp, bằng một đáp án chống chế:

- Vẫn còn nhiều thứ cần phải xác minh, có lẽ cũng sẽ mất một khoảng thời gian đấy.

Kazami nghe xong chỉ gật đầu, anh cũng ngẫm nghĩ giây lát và rồi tiếp tục tập trung lái xe. Thật ra trong lòng anh cũng có chút băn khoăn và lo ngại, nhưng anh cũng đắn đo liệu mình có nên nói ra điều ấy hay không. Dẫu dáng vẻ Kazami như đang tập trung lái xe, nhưng thoáng chốc anh lại liếc mắt sang Amuro quan sát như muốn khám phá ra ý nghĩ gì đó. Nhưng hành động đó đã không qua mắt được Amuro.

Mùa Xuân của Rei FuruyaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ