12 - Ác mộng

809 70 2
                                    

Ở quán Poirot, Amuro luôn là một nhân vật đặc biệt, với vẻ ngoài điển trai của mình rất nhiều nữ sinh đã bị anh thu hút. Chính vì vậy, những người phụ nữ xuất hiện xung quanh anh luôn bị các nữ sinh ấy dòm ngó và gây khó dễ. Trước đây, Azusa đã từng gặp phải một nhóm nữ sinh quá khích đã bám đuôi cô theo đến tận nhà và ném đá vào cửa sổ nhà cô nàng, chúng còn gửi lại lời nhắn cho cô hãy tránh xa Amuro. Hiện tại, xuất hiện cùng anh chỉ có Haru, chính vì vậy mà chuyện cô nàng bị các nữ sinh gây khó dễ là không thể tránh khỏi.

Ngày hôm nay, khi tan ca, Amuro có việc gấp nên không thể cùng cô trở về nhà, trên đường về cô cũng bị những nữ sinh kì lạ bám đuôi. Với sự nhanh nhạy của mình, Haru vốn đã phát hiện ra nên đã không đi thẳng về mà đã đi sang một con ngõ khác, nhưng chẳng ngờ được, lại có đám nữ sinh khác xuất hiện và cũng nhắm đến cô.

Dù ở phía trước, hay phía sau thì Haru đều không còn đường lui để trốn chạy, cô nàng cảm thấy có chút sợ hãi nhưng cũng cố gắng trấn an bản thân phải thật bình tĩnh.

- Này cô kia, tránh xa Amuro - san đi, cô không xứng với anh ấy đâu!

Giọng nói của cô nữ sinh đó thật chua chát, cô ta nói thẳng vào vấn đề chính và lập tức đe doạ Haru.

- Tôi thấy cô cũng có tí nhan sắc, nhưng xinh đẹp thì không hẳn. Nhưng biết làm sao đây... có lẽ cũng phải nên biến cô trở nên xấu xí một chút thì mới giảm đi xác suất anh ấy sẽ phải lòng cô!

Nói xong, đám nữ sinh ấy định lao đến tấn công cô nàng bằng việc đánh đập, Haru đã sợ hãi ngồi co ro lại và dùng tay để đỡ những đòn đánh, nhưng bất ngờ thay, khi cô ngẩn đầu lên nhìn chẳng còn thấy ai ở đó nữa, đám nữ sinh đã đi mất, chỉ còn lại một người kì lạ che kín mặt.

- Là cô đã đuổi những nữ sinh đó đi để giúp tôi phải không...?

Người đó chẳng đáp lời Haru, nhưng rất nhanh chóng, chiếc khăn che mặt đã được gỡ xuống. Khoảnh khắc đó, Haru đã sững sờ kinh ngạc, cô nàng chẳng thể đứng vững được, lại bất giác lùi về phía sau như muốn phòng vệ.

- Tại sao... cô lại có gương mặt giống tôi?!

Haru kinh ngạc hỏi, đúng vậy, khi chiếc khăn bịt mặt được kéo xuống, điều mà Haru thấy chẳng khác gì một tấm gương phản chiếu, từ kiểu tóc, đôi mắt, chiếc mũi cùng với khuôn miệng nhỏ đều giống cô như đúc.

Người phụ nữ này nhanh chóng áp đảo cô nàng, đẩy cô về phía tường để cô không thể chạy thoát, ánh mắt cô ta trông rất khiêu khích, chẳng có gì là ngạc nhiên cả.

- Ngạc nhiên lắm sao?

- Thấy sao, chúng ta giống nhau không?

- Nhớ lại chưa? Đừng quên, cô là ai, Marsala!

Haru nhanh chóng rơi vào trạng thái hoảng loạn, cô nhắm nghiền mắt, tự bịt hai tai mình lại. Điều đó đồng nghĩa cô chẳng muốn tin rằng khoảnh khắc này  tồn tại, cô chẳng muốn nghe những lời của người phụ nữ giống mình đang nói. Nước mắt từ khoé mắt chảy ra liên tục dù cô nàng đã cố gắng khắc chế nó, toàn thân cũng trở nên run rẩy. Trong thâm tâm, cô liên tục tự nhủ: Mình là Haru Yoshida, Haru Yoshida, Haru Yoshida, là hôn thê của anh Amuro Tooru, là người thân duy nhất của anh! (Haru)

Mùa Xuân của Rei FuruyaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ