Giọng điệu lạnh tanh của anh lúc này lại khiến Laville sởn gai ốc mà quay sang vì tò mò bộ mặt của anh, chẳng khác gì so với tưởng tượng, gương mặt vô cảm kia lại khiến Laville thêm sợ hãi thêm... Zata ngồi dậy ôm lấy nhóc ta đầy âu yếm, Laville lúc này lại đang tự hỏi bản thân rằng rốt cuộc cậu để mang đến phiền phức gì đến bản thân mình. Nhóc ta chỉ biết im lặng mặc kệ Zata đang khóc thầm lên vai cậu, cậu vốn chẳng thể hiểu nổi được những giọt lệ kia rơi rốt cuộc là vì cái gì nữa, vì đau lòng? Vì nhớ thương? Vì tiếc nuối? Hay là đang tự hổ thẹn...?
" Laville... tớ xin lỗi cậu, thật sự xin cậu, làm ơn, xin hãy yêu thương tớ đi" Zata ngày một siết lấy cơ thể kia hơn, Laville cũng chie biết xoa nhẹ lấy tay anh lắc đầu, cậu vốn không muốn ở bên anh nữa vì cứ mỗi lần tin tưởng thì lại đau đớn hơn, nhưng rời xa anh thì lại là khó khăn đến cùng cực..." Cậu sẽ lại để tôi đau khổ nữa thôi, cậu vừa tước đoạt đi hạnh phúc của tôi mà...? Vậy mà tôi lại chẳng thể ghét bỏ cậu... thay vào đó lại chán ghét bản thân vì ngu mụi" Laville cười nhạt một cái rồi rời khỏi vòng tay kia, nằm co rúm trên giường nhắm nghiền hai mắt mặc cho Zata vẫn đang ngồi đấy buồn tuổi... anh vốn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay, anh chỉ nghĩ rằng mọi thứ đã phải kết thúc một cách êm đẹp nhất rồi... Zata chỉ lúc này chỉ biết đứng dậy rồi lại quỳ hẳn xuống đất nắm lấy bàn tay mềm kia, Laville chẳng chút bất ngờ, vẫn bình thản nhìn anh như điều dĩ nhiên vậy, Zata nắm chặt lấy bàn tay mềm ấy không ngừng xin xỏ, bộ dạng lại đáng thương đến mức không ngờ: " Laville... xin cậu, xin cậu hãy yêu tớ một lần nữa, một chút thương hại cho tớ thôi cũng là quá nhiều... nên xin cậu đấy Laville, ít nhất hãy để tớ ở bên cậu"
" Cậu nhớ không...? Lúc ở bệnh viện... tôi đã bảo sẽ có một ngày cậu phải quỳ xuống trước mắt tôi... biết trước rồi thì việc này lại chẳng mang chút ý nghĩa..." Nụ cười nhạt trong môi cậu bây giờ lại khiến anh đau đớn đến chẳng ngờ, Zata cũng biết bấu víu lấy nhóc ta, Laville cũng chỉ im lặng rụt tay về rồi co rúm người quấn lấy chiếc chăn kia nhắm nghiền mắt, mong lần sau thức dậy cảm xúc của cả hai sẽ chẳng còn lộn cộn thế này nữa, khi nảy cũng chỉ vì say mà nhất thời nhóc ta mới hồ đồ như thế... phải không? Laville nhớ lại nụ hôn ấy mà lại đau nhói cả lồng ngực, chỉ vừa thấy anh thôi mà cậu đã vội mừng nhào đến... cậu vốn chẳng thể bớt yêu thương anh lại được mà... trước giờ cậu chỉ là cố gắng phớt lờ cảm xúc, gặp được anh lại chẳng thể kìm chế mà bộc lộ ra cả... công sức 7 năm xoá bỏ anh vậy mà công cốc cả. Laville chán ngán tự cười nhạo lấy bản thân mình trong thâm tâm, Zata vẫn chỉ biết đưa mắt nhìn cậu, tay cứ siết chặt lại đầy tự trách.
" Cậu định quỳ ở đó đến bao giờ...? Mau đi ngủ đi gần sáng rồi"
Zata nghe xong cũng chỉ biết im lặng đi ra khỏi phòng, ngoan ngoãn nằm ở sofa mà ngủ, Laville thấy anh đi ra ngoài cũng nhẹ lòng mà thở phào một hơi, nhanh chóng ngồi dậy đi loanh quanh phòng xem thử, ở đây hẳn là chung cư rồi... cũng rộng rã, vừa vặn cho 2 người sinh hoạt, nhưng lại chỉ có mỗi một phòng ngủ vậy nhỉ...? Laville đi lại gần bàn làm việc để xem thử, hộp quà màu hồng đặt một góc trên bàn thu hút ánh nhìn của nhóc ta ngay lập tức, vừa thấy thì ngực cậu lại đập rộn lên đầy khó hiểu, Laville liền cầm lấy mở ra xem thử, không ngoài dự đoán là quà của cô nàng Rouie cùng một bức thư tình chỉnh chu và được cô nắn nót từng con chữ, đọc lướt sơ thôi cũng đã thấy được nó đong đầy tình cảm thế nào... Laville cười nhạt một cái rồi liếc mắt xem thử món quà ở trong, là một cái ví tiền cùng với một chai nước hoa... con gái tặng quà lúc nào cũng thế này nhỉ...? Laville nhanh chóng đặt mọi thứ về chỗ cũ để có thể xem vài điều hay ho khác, vừa kéo hộc tủ ra đã thấy 1 xấp ảnh ném tứ tung ở trong, Laville nhặt lại từng tấm để xem thì lại trong mắt ngạc nhiên, là ảnh của cậu... anh ta bám theo cậu...? Laville xem từng tấm lại ngỡ ngàng vô cùng, từ lúc nào vậy...? Thật sự rất nhiều, mọi mốc thời gian quang trọng trong cuộc đời nhóc ta đều được anh chụp lại, ảnh nhập học mỗi năm và ảnh tốt nghiệp, ngày đầu tiên cậu đi làm, những ngày cậu vô cùng cố gắng và nỗ lực, ngày cậu có được người thương ở bên, ngày cậu được thăng chức... rất rất nhiều, Laville nhanh chóng bỏ lại vào trong mà chẳng dám xem thêm nữa, anh bảo về quê mà...? Sao lại có những tấm hình này...? Laville cứ mãi suy nghĩ cho đến khi tấm hình được úp trên bàn thu hút ánh nhìn của nhóc ta. Tấm này cậu đã thấy qua rồi... là ảnh gia đình của anh, nó lúc nào cũng bị úp lại vậy...? Laville xoa nhje lấy tấm hình, bất chợt nó lại rớt ra để lộ tấm ảnh được giấu đằng sau, Laville nhanh chóng cầm nó lên xem, là nhóc ta...? Là cậu khi còn bé...? Gì vậy? Laville xem một chút rồi lại giấu nó đi... cậu từ lúc nhỏ có quen biết với anh à...? Từng câu hỏi không ngừng hiện lên trong đầu nhóc ta nhưng lại nhanh chóng bị cu cậu gạt bỏ đi tất thảy. Nhóc ta để mọi thứ về lại chỗ cũ, nhẹ nhàn đi ra ngoài để kiểm tra xem anh đã ngủ chưa, Zata vừa nghe thấy tiếng động đã quay sang nhìn Laville chăm chú, tay cũng nhanh chóng dập đi điếu thuốc, ngoan ngoãn tìm kẹo để ăn. Laville vừa thấy đã phải thở dài một hơi nhanh chân đi đến ngồi gọn trong lòng anh, đã bao lâu rồi anh không được ôm cậu thế này...? Zata nhớ đến lại cảm thấy tuổi thân mà gục mặt lên vai cu cậu im lặng hẳn đi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[AOV] [ZATA x LAVILLE] Thêm Một Chút Yêu
FanficCảm giác lúc này thật khác lạ, từng tế bào não bộ như được kích thích, hơi thở của tôi như đang bị ánh nhìn của cậu bóp nghẹt lại, từng nhịp thở thật khó khăn biết bao nhưng hơn hết chính là trái tim này, nó đang đập... nó đập một cách loạn xạ, nhan...