Chương 43: Cuộc sống mới

328 20 20
                                    

Khi không có ai, Tô Mộ Vũ xếp Trình Diệc Hàm vào hàng ngũ những người không phải mối đe dọa – mặc dù đối phương nhỏ hơn mình ba tuổi nhưng chăm sóc bảo vệ cậu như một người anh trai trong rất nhiều chuyện, giống như Vạn Phi vậy. Tô Mộ Vũ đã nhiều lần nhìn thấy Trình Diệc Hàm và Mộ Chiêu Bạch đi chung với nhau, không khỏi hâm mộ. Lâu dần, thái độ của Trình Diệc Hàm cũng thay đổi từ thận trọng đối với một người có liên quan đến Hải Thần điện thành chấp nhận một người bạn, khi cậu hỏi về Vạn Phi, Tô Mộ Vũ yên lặng hồi lâu, rốt cục cũng tiếp lời ngay lúc đệ nhất sĩ quan phụ tá của chỉ huy cảm thấy bản thân hơi đường đột:

- Poseidon ban thưởng tôi cho anh ấy, ngày đó tôi đã phục vụ hơn mười người, khi anh ấy tiến vào, tôi cuộn mình trong góc không đứng lên nổi.

Trình Diệc Hàm không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy vai cậu.

- Anh có biết anh ấy đã nói gì không? – Tô Mộ Vũ khẽ cười – Anh ấy uống rất nhiều nhưng đầu óc không hồ đồ. Anh ấy nói, để anh giúp em tắm. Tôi không muốn bất kỳ ai đụng vào người tôi, anh ấy liền cầm khăn lông ngồi trên nắp bồn cầu nhìn tôi. Anh ấy uống cho đến khi ánh mắt đỏ ngầu, sau đó bế tôi lên ném vào trong chăn.

- Tôi vô cùng sợ hãi, tôi không còn một chút sức lực nào, cả căn phòng tràn ngập các loại mùi đàn ông, tôi buồn nôn. Anh ấy cũng chui vào trong chăn, tôi khóc không thể kiềm chế được, anh ấy nhìn tôi rất lâu, nhìn cho đến khi ngủ thiếp đi. Tôi gối đầu lên cánh tay to lớn của anh ấy, sợ hãi không dám động đậy, anh ấy đang ngủ thì bị lạnh liền kéo chăn bọc người tôi lại... rất ấm áp, thật, rất ấm áp, tôi thậm chí còn nằm mơ.

- Anh ta không động vào cậu.

- Không hề. Sáng hôm sau anh ấy đi mất lúc còn rất sớm, buổi trưa anh ấy đổi một con báo núi tuyệt đẹp mình săn được để lấy ba ngày ở cùng tôi, chăm sóc tôi, nấu món mì nước rất khó ăn, ngủ cùng tôi. Anh ấy nói, em còn nhỏ quá, hãy yêu quý thân thể, giữ lại cho người mình yêu.

Trình Diệc Hàm đưa khăn giấy cho cậu. Tô Mộ Vũ nhận lấy, nắm chặt trong tay, những giọt nước mắt trong veo chảy dài trên má, băng qua cổ, dường như đang chảy vào trái tim cậu.

- Tôi quyết định giữ lại cho anh ấy. Anh ấy là người đầu tiên trân trọng tôi. Anh ấy cho tôi biết rằng "được yêu" không cần phải mang theo sợ hãi và thống khổ, anh ấy nói nếu tôi muốn, anh ấy sẽ ở cạnh tôi thêm vài ngày nữa.

Cuối cùng, thi thể của Vạn Phi được trả lại cho Tô Mộ Vũ với tư cách "người tử vong vô tội". Một cặp song sinh tóc lam ngồi đối diện nhau ở nghĩa trang công cộng tại ngoại ô một buổi chiều, cãi cọ, yên lặng, tâm sự, sau đó ôm nhau thật chặt. Bối Đế đứng trên mộ bia đơn giản sạch sẽ của Vạn Phi thất thần nhìn bó hoa loa kèn bị gió lạnh thổi bay lá, căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra. Mặc dù nó là một sinh vật thông minh, nó biết lấy áo choàng dài của Vạn Phi xông qua xà nhà ngụy trang kẻ thù sau khi chủ nhân ra hiệu lệnh bằng cách cởi ủng, nhưng nó vĩnh viễn không bao giờ biết rằng người đàn ông từng ôm nó ngủ trong đêm đông ấm áp cùng nụ cười và sự hài hước của anh ấy sẽ không bao giờ còn nhìn thấy được nữa.

[HOÀN || Huấn + Đam || Edit] HUYẾN LẠN ANH HÀO (2): TRIÊU TRIÊU MỘ MỘNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ