Hôm sau khi tỉnh dậy, cơn sốt nhẹ của Lý Hoành Nghị đã biến mất không còn tăm hơi, Ngao Thụy Bằng cẩn thận kiểm tra lại một lần, ngoại trừ gương mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều thì sức khỏe đã khôi phục như trước.
Dùng bữa sáng xong, cậu nhóc tràn đầy phấn khởi lôi kéo Phó Diễn hôn thêm mấy cái. Mãi đến khi mọi người từ trong nhà di chuyển lên xe mới miễn cưỡng thu liễm hành động đụng tay đụng chân của mình.
"Ngồi ngoan." Ngao Thụy Bằng nắn đôi môi đỏ mọng của cậu, cài dây an toàn, "Chuẩn bị lái xe rồi."
"Ở đây nhiều người như vậy không tốt lắm đâu." Lý Hoành Nghị cười hì hì.
* Lái xe còn được hiểu là ấy ấy =)))) Chú Ngao dùng với nghĩa nghiêm túc còn bé rất là cà nhây nhé!!
Ngao Thụy Bằng: "..."
Xe quân dụng khá rộng rãi, hai người bọn họ ngồi ở hàng cuối cùng. Lý Hoành Nghị cứ thản nhiên táy máy tay chân rồi lại chọc ghẹo, chờ đến lúc Ngao Thụy Bằng thật sự đè cậu lên cửa kính thì ngượng chín mặt, lắp bắp nói mình bị đau bụng, hoa mắt, chóng mặt, buồn nôn.
Mặc dù Ngao Thụy Bằng biết Lý Hoành Nghị chỉ đang lừa hắn, nhưng vẫn nới lỏng tay xoa xoa bụng cậu: "Viện sĩ Tiền nghiên cứu sâu về huyết học, đợi khi gặp được ông ấy, chúng ta kiểm tra kĩ một chút."
Nói đến chuyện này, Lý Hoành Nghị lập tức buồn bã, cúi đầu ủ rũ thở dài một hơi: "Không phải chứ, sao đột nhiên em lại bị bệnh thế này, bình thường vẫn còn khỏe mạnh, ăn ngon, ẻ tốt."
Ngao Thụy Bằng 囧: "..."
Lý Hoành Nghị không để ý mình vừa nói gì, tâm trạng ngày một chán nản, nép người vào lòng Ngao Thụy Bằng, không nói nữa.
Bởi vì trên đường lấp đầy xe cộ bỏ hoang, ô tô không thể nào di chuyển nhanh được, phải tùy thời rẽ sang đường khác. Lý Hoành Nghị mệt nhoài, hàng mi khẽ run chậm rãi khép lại, muốn ngủ một chút.
Đến giữa trưa thì xe dừng lại, phân chia thực phẩm tiện thể để mọi người giải quyết nhu cầu sinh lí.
Đồ ăn tích trữ trên xe rất ít, chỉ còn một hộp bánh quy nén.
Ngược lại trong tay đám người Vương Đàm Hải lại không thiếu thức ăn, hiển nhiên đã chuẩn bị từ sớm. Khang Thành cũng không quấy rầy bọn họ, chia cho Lý Hoành Nghị và Ngao Thụy Bằng một ít bánh quy nén.
"Nhóm người đó đấy à?" Lý Hoành Nghị nhai bánh quy khô khan, nhìn đám người thảnh thơi ngồi trên bãi cỏ như đang tham gia một chuyến du xuân, "Sao tôi cứ có cảm giác bọn họ đang tính chuyện xấu?"
"Nước." Ngao Thụy Bằng vặn nắp bình cho cậu.
"Tôi phân người theo dõi họ rồi." Khang Thành lơ đãng nhìn qua bên đấy, thu hồi ánh mắt, "Có tội trốn không thoát, còn dám chạy trốn."
Lý Hoành Nghị nghe xong theo bản năng đưa mắt nhìn về phía một nhà ba người phía trước đầu xe. Cả nhà Lý Lương Viễn không tham gia hội du xuân, cũng ăn bánh quy nén.
"Về phần ông Lý không tham gia trực tiếp phá hoại căn cứ, chỉ xem như đồng phạm, xử phạt sẽ không quá nghiêm trọng." Khang Thành nhận ra được ánh mắt của cậu.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Bằng Nghị] Mạt thế tập kích tôi
HumorTác giả: Nhất Bả Sát Trư Đao Cp: Ngao Thụy Bằng x Lý Hoành Nghị (Bằng Nghị) *Bản đổi ngôi đã có sự đồng ý của dịch giả Lời của người đổi ngôi: Vì yêu thích cp Bằng Nghị nên mình muốn đổi ngôi bộ truyện này cho những bạn cũng yêu thích cp Bằng Nghị...