Sáng hôm sau, Điền Chính Quốc xuất viện.
Ngày đầu tiên sau khi được "giải phóng", được cảm nhận lại ánh nắng mặt trời chiếu sáng khắp đất mẹ, Điền Chính Quốc mừng rớt nước mắt, cậu bắt đầu nhảy nhót tưng bừng trên bậc thang trước lối vào bệnh viện.
Tiếc là cậu chưa nhảy nhót được bao lâu, anh trai cậu đã xót xa thông báo.
Miss Tưởng Niệm nghe tin con trai nhỏ ra viện, cô vui mừng khôn xiết, cố ý gửi lời thăm hỏi từ nơi xa, đồng thời dặn dò con trai thứ hai nhất định phải đưa con trai nhỏ đến trường, bây giờ đi học vẫn kịp học tiết buổi chiều.
Điền Chính Quốc nghe vậy lập tức suy sụp, mặt cậu viết kín câu không thể tin được.
"Con trai mẹ khó khăn Điền Tư Dư mới mãn hạn được trả tự do, mẹ không quan tâm đến trạng thái tâm lý của em thì thôi, lại còn nhắc anh đưa em đi học?" Giọng Điền Chính Quốc chợt cao vút, "Mẹ có còn là người mẹ hiền nữa không?!"
Điền Tư Dư cất điện thoại, thương hại nhìn em trai mình, "Mẹ chúng ta chưa bao giờ là mẹ hiền, em từ bỏ đi, hồi trước anh học lớp mười hai cũng vậy thôi, không bắt em đi học thêm vào Quốc khánh đã là ơn huệ Điền Tư Dư rồi."
"Nhưng em mới lớp mười một mà!" Điền Chính Quốc không phục.
"Từ khi em lên cấp ba đã không còn nhân quyền nữa rồi, chấp nhận đi."
Điền Chính Quốc lập tức ủ rũ, cậu thất thểu bước lên xe của Kim Bắc Danh.
Kim Thái Hanh cũng vào ngồi cùng cậu, Điền Chính Quốc than thở bổ nhào vào người anh, lại không phát hiện cơ thể Kim Thái Hanh đã cứng đờ.
Suốt hai tiếng ngồi trên xe, cơ thể Kim Thái Hanh vẫn cứ cứng đờ.
Đến khi tới trường học, quả đúng như miss Tưởng Niệm nói, họ vừa kịp tham gia giờ học buổi chiều.
Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc ăn trưa ngoài trường, khi họ vào phòng học cũng vừa lúc giờ nghỉ trưa kết thúc, mọi người trong lớp đang nói chuyện rất sôi nổi, trân trọng mười phút nghỉ ngơi cuối cùng trước tiết học đầu tiên.
Thấy Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc vào lớp, mọi người lập tức im bặt.
Cảnh tượng giống hệt ngày Điền Chính Quốc quay lại trường sau khi phân hóa.
Điền Chính Quốc quay về chỗ ngồi của mình, nghi ngờ nhìn xung quanh.
Cậu chọt chọt Bạch Lộ ngồi trước mặt, "Khai thật đi, tại sao mấy ông lại nhìn tôi kiểu này?"
Bạch Lộ hít một hơi, bắt đầu đấu tranh không biết có nên nói thật không.
"Chuyện này á, à thì gì nhỉ, một A như tôi nói thì có hơi ngại." Bạch Lộ đùn đẩy sang cậu bạn cùng bàn Thiệu Án, "Ông nói đi, ông là Beta mà."
Thiệu Án lườm cô cháy mặt, "Ông mắc gì phân biệt giới tính vậy?"
Quay lại nhìn ánh mắt xét hỏi của Điền Chính Quốc, Thiệu Án lúng túng rụt cổ, lí nhí nói: "Cũng không có gì, chỉ là có lẽ cả khóa đều biết chuyện ông bị cách ly vì kỳ phát tình rồi thôi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[TaeKook/VKook] Trúc mã cưng chiều tôi đến tận trời
FanfictionĐỈNH CẤP DỤ BỘ CÔNG THỨC - TaeKook/VKook version TAE!TOP - KOOK!BOT ▪︎Tác giả: Tùng Tử Trà ▪︎Thể loại: Hiện đại, vườn trường, ngọt ngào, ABO, HE. ▪︎Editor: sbt1 - Tutu Đang Load ▪︎Số chương: 52 chương + 4 ngoại truyện ▪︎Tình trạng: Hoàn --------- Vă...