"Vậy thì bỏ cuộc đi. Quá hời hợt!"
"Đừng chỉ vì may mắn sinh ra làm em tao mà ảo tưởng!"
"Một thằng không thể đá bóng như mày chẳng có giá trị gì đâu."
"Biến đi Rin. Đời tao không cần có mày nữa!"
Hộc...chết tiệt!
Lại giấc mơ đó nữa.
Rin bực bội trở mình, hai tay vò mạnh tóc. Dạo này cậu hay mơ thấy Sae, người vừa là hy vọng vừa đạp đổ cậu xuống bùn lầy. Từ lâu, đối với Rin, người anh trai lúc nào cũng mua kem cho cậu bằng số tiền tiêu vặt ít ỏi, lúc nào cũng dẫn cậu đi đá bóng, lúc nào cũng dịu dàng với cậu, đã trở nên méo mó.
Rin lớn lên với những câu chuyện tuổi thơ ấm áp với anh trai, cậu muốn quên đi, song đoạn kí ức quá quí giá, cậu không thể làm được gì ngoài việc mặc nó ngày ngày gợi vào não bộ cậu.
"Ông anh chết tiệt, 3h sáng cơ đấy!!!"
Rin cứ thế mắt mở thao tháo đến khi bình minh ló dạng, một buổi sáng "năng động tràn đầy năng lượng" bắt đầu. Giờ mà ngồi thiền khéo cậu nhắm mắt ngủ gật mất. Cậu buồn bực đá miếng thảm yoga, mới sáng sớm bảnh mắt Itoshi-khó ở-Rin thiếu điều muốn bẻ gãy bàn chải đánh răng. Nhìn quầng thâm đen gần như hòa một với màu hàng mi dưới, Rin càng khó ở hơn.
"Rin, xuống ăn sáng đi con." Bà Itoshi gõ nhẹ cửa phòng, đáp lại bà là tiếng nhựa bị bẻ gãy.
Rin bẻ gãy bàn chải thật.
"Con xuống liền."
Trời thu sắp chuyển mùa nên đồng phục của Rin dày dặn và ấm áp hơn. Rin thích thời tiết thế này, dù đá bóng lâu người cũng không bị dính dính bởi mồ hôi. Rin xuống lầu đi thẳng ra thùng thư tìm báo cho ba, cậu ngó thấy trang bìa bắt mắt kia.
"Tiền vệ số 1 Nhật Bản - Itoshi Sae - bài phỏng vấn mới nhất về đội tuyển Tây Ban Nha!!!"
Ồ ngày hôm nay cứ bị khùng điên thế nào ấy nhỉ.
Rin nghĩ chắc hôm nay ba cậu không cần đọc báo đâu. Tự bực bội một hồi cậu vẫn hạ mình đưa tờ báo khùng điên ấy cho ba.
"Sae lên bìa này mẹ nó ơi! Các nhà báo không thể lựa cho con trai tấm hình đẹp hơn à. Mặt mũi nhăn nhăn thế kia!" Ông Itoshi vừa nhâm nhi cà phê vừa chép miệng khen, dù lời lẽ chê bai nhưng ông vẫn cẩn thận cắt trang bìa kia ra.
"Ôi vẫn đẹp mà, phải gọi điện cho thằng bé hỏi thăm. Bây giờ bên Tây Ban Nha mấy giờ rồi Rin?" Bà Itoshi đứng bên cạnh chồng, hai tay vuốt nếp nhăn trên tờ báo, quay qua khẽ hỏi Rin.
Rin đang ngặm bánh mì, gương mặt tối đen như bò từ mộ ra hiện rõ "Con không biết, cũng không có nhu cầu biết".
"Chắc là tầm 2h sáng thôi ạ." giọng cậu khàn khàn do thiếu ngủ. Dù có không thoải mái, Rin vẫn thưa kính ngữ với ba mẹ. Nếu không thì sẽ rất phiền, ờ... mẹ cậu phàn nàn cả ngày dài, phiền lắm.
Bà Itoshi gật gù: "Khuya thế rồi ư? Vậy mẹ phải canh giữa trưa gọi cho nó là được."
"Con đi học đây ạ." Ông cụ non Itoshi Rin ngồi thay giày nom thói đời vô cùng, lưng gù gà gù gật đeo túi xách. Ai không biết còn tưởng cậu giả tuổi để được đi học.
BẠN ĐANG ĐỌC
[RinIsa] Bức thư tình và quả bóng lăn
FanficItoshi Rin học giỏi từ trong bụng mẹ bỗng ước mình ngu bớt đi. Lý do rất đơn giản thôi. Trường Cao Trung A nổi tiếng với cơ sở vật chất đáng đồng tiền bát gạo nhất khu vực, đặc biệt là sân bóng. Tuy nhiên, ừ, hãm ở chỗ đâu phải ai cũng được dùng sâ...