Chương 24

681 108 14
                                    

Sinh nhật cận kề thì cũng là lúc thời tiết chuyển mùa. Toàn thành phố đón những cơn mưa giông, thi thoảng mới thấy ngày có vệt nắng nhưng cũng nhanh chóng bị mây mù che khuất.

Thứ Bảy ngày 8 tháng 9 mưa phùn, căn phòng lớn của cậu ấm Itoshi Rin có ban công ở hướng đón nắng gió, thích hợp để trồng cây và một buổi trà chiều.

Mấy ngày này không thể ra sân bóng nếu không muốn giày thể thao ôm ấp với bùn đất, Rin phiền não cảm thấy nên ở nhà luyện thể hình là cùng.

Rin kéo rèm cửa sổ, nhìn thấy mấy chậu cây nhỏ vươn mình chống chọi những tác động lớn từ hạt mưa, cậu bỗng thấy hơi mủi lòng.

Rin còn mặc đồ ngủ, mở cửa ban công, mặc cho nước mưa bắn vào cơ thể thơm tho mềm mại sau giấc ngủ dài, cậu cẩn thẩn đưa hai chậu cây nhỏ như lòng bàn tay vào phòng.

Cả đêm dài tắm trong sương giá, mấy cây mầm nhỏ rủ bỏ sự mạnh mẽ khi nãy, ủ dột nhỏ giọt mưa còn đọng xuống mặt bàn học.

Rin cảm thấy bản thân mình cũng đã chống chọi như thế này. Nhưng giá mà thứ cậu chống chọi lại là những cơn mưa bất chợt của mùa thu, chứ không phải là tín ngưỡng bản thân.

Cậu không thích cây cối cũng không rảnh hơi đi chăm sóc mấy cái thứ xanh xanh có màu gỗ và mùi đất cát, mẹ cậu đã mua chúng và đặt ở đây. Hôm nào mẹ cậu cũng sẽ ca bài như bà cô tuyết hằng ngày ca từ vựng: "Tối đến con phải đưa cây ra ngoài, cây này tắm sương là đủ, không cần tưới nước. Sáng phải mang lại vào trong."

Phiền chịu không được.

Song cậu vẫn làm hằng ngày, khắc vào thói quen sống, đem cây vào rồi lại mang cây ra, cậu dường như quên mất mình đã từng chê phiền.

Cậu mỗi ngày đều thay đổi.

Từ khi gặp người kia, cậu lại càng thay đổi.

Ngày sinh nhật của cậu, cậu tự hỏi anh trai có nhớ không. Mỗi tối khi phải chứng kiến điệu bộ ngó lơ của Sae, cậu cũng hết lý do để né tránh sự thật ấy, để chúng từ từ khắc vào xương tủy hai chữ hận thù.

Người tổn thương cậu xưa và nay chưa từng nghĩ đến việc giúp cậu thay đổi, thứ thật sự khiến cậu thay đổi lại là những cơn đau từ vết xẹo, hơn hết là ngẫm lại, dằn xé sự thật sau mỗi tổn thương. Sau cùng thì bản thân cậu phải tự mình bươn chải, cậu cũng phải sống dù buồn khổ đến cỡ nào đi nữa.

Người kia cũng đã khuyên cậu như thế.

Cậu nghĩ cứ tiếp tục hận thù như vậy cũng không việc gì cả, chỉ có như vậy cậu mới cảm giác mình được sống.

Sau mấy bận dằn xé tinh thần, cậu hèn nhát không dám gọi tên, chỉ gọi bằng người kia mơ hồ xa cách, muốn được nắm lấy nhưng lại tự ti.

Rin ngã sõng soài trên giường, nhắm mắt lại, không buồn để tâm đến nước mưa khi nãy dính phải đang dần thấm qua lớp áo mỏng. Cậu thấy hơi lạnh, hai bên xương sườn sắp run lên lập cập, cậu nghĩ từ khi nào mà không trông mong đến sinh nhật đến thế.

Rồi cậu lại nghĩ đến người kia, cậu đói khát tình thương chững chạc như vậy kinh khủng. Mỗi lần cậu đòi hỏi một sự thay thế nhằm chữa vết thương, cậu khờ dại bị ông trời chối bỏ. Như bản năng cơ thể phát ra adrenaline khi gặp phản ứng nguy hiểm, cậu mù quáng áp đặt Sae vào người kia lại chính là phản ứng nguy hiểm.

[RinIsa] Bức thư tình và quả bóng lănNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ