Sau năm năm yêu nhau Long Thành và Đỗ Trân quyết định kết hôn để kết thúc một đoạn tình cảm đẹp như mơ và mở đầu cho chương mới có tên là "Gia Đình". Họ đau đầu sắp xếp gia đình hai bên gặp mặt, chọn ngày, lên danh sách khách mời... Sau khi cùng nhau bàn bạc, cân đối mọi thứ họ quyết định tổ chức đơn giản và hợp túi tiền của cả hai để không phải nhờ trợ giúp từ hai bên.
Thấy đã 11h trưa, Trân lấy chiếc điện thoại mở Zalo lướt đến tên Minh Nhi rồi nhấn gọi. Cô bạn này hiện định cư bên Canada, đã hơn ba năm không gặp nhưng với tình bạn hơn 20 năm qua thì có thể nói ba năm đó chẳng là gì cả, bọn cô chơi từ lúc còn ở quê, học chung một lớp, đôi khi còn tắm chung một phòng, ăn chung một bát.
Sau vài tiếng chuông kéo dài, một giọng điệu châm chọc quen thuộc không lẫn vào đâu được vang lên "Có chuyện gì? Có 5 phút để ngươi có thể trình bày sự việc, báo cáo tình hình. Bắt đầu tính giờ..." Đỗ Trân cười nhẹ "Ôi tên ế kia, muốn đi đám cưới ta không mà giở giọng thế?" "Thật á? Á à, phải tốn kém rồi. Ngươi thật ác với con trai nhà người ta, khi nào thì anh ấy bị cho vào trại?", "Cuối Tháng sau, ngươi có thể ngừng cái giọng điệu xem thường ta thế không? Anh ấy tu đến mấy kiếp chỉ để được gặp ta", "Ha ha, ta có một tháng để chuẩn bị trở thành dâu phụ đẹp nhất thế giới sao? Sao ngươi không báo trong nhóm luôn?", "Rất tốt, ta muốn cho ngươi biết đầu tiên". Cô cười thật to đầy phấn khích, cô thật sự vui cho Đỗ Trân "Dâu phụ sẽ cố gắng sắp xếp mọi thứ để tụ hội".
Sau cuộc gọi, một tia đau khổ ánh lên trong mắt Minh Nhi, cũng ba năm cô chưa quay về. Cô định cư bên đây một cách bất ngờ, chỉ qua một vài câu nói của chị gái. Cô về không? Về có gặp lại Văn không? Những câu hỏi không hồi đáp ấy dần đưa cô vào giấc ngủ. Đêm ấy Minh Nhi mơ mình 25 tuổi, nắm tay một chàng trai đi dưới con đường đầy hoa sữa...
Sau một tuần suy nghĩ, mọi thứ cũng không quá bận rộn. Cô quyết định để nhà hàng nhờ chị gái trông nom giúp và về Việt Nam hẳn hai tháng để bung xõa. Cô về trước đám cưới hai tuần, không một lịch trình nào được lên để cô có thể hoàn toàn chủ động. Chủ yếu là qua nhà anh trai Minh Quân chơi mấy hôm, rồi còn lại vẫn là ở nhà trò chuyện cùng mẹ.
Cô trở về khá kín tiếng nên chỉ nhóm bạn thân của cô biết, họ đã hẹn gặp nhau vào cuối tuần này. Nhóm cô có bốn người, đều quen biết nhau thông qua cô, có thể nói cô là sự kết nối giữa họ, thường xuyên trò chuyện trong nhóm nên không ảnh hưởng gì đến tình cảm của họ sau ba năm xa cách. Bảy người họ đến một quán ăn quen thuộc từ lúc cô còn ở Việt Nam, cô đến sớm nhất, quen thuộc là mọi thứ không thay đổi nhiều, xa lạ là lần đầu tiên cô đến đây cùng nhóm bạn mà không có Văn bên cạnh. Cô tự cười bản thân, một cảm giác mất mát trong cô trỗi dậy...
Nhanh chóng lấy lại tinh thần, cô gọi trước một số món các cô thích. Quán nấu ăn ngon, thức ăn chỉ làm khi có người order nên món ra khá chậm. Bọn cô lúc trước hay đùa, đứng lên vờ tính tiền để được gặp nhân viên nhanh. Bọn cô lúc ấy còn chưa có gì nhiều, còn đi học nên chỉ khi có sự kiện quan trọng mới dám đến đây ăn mừng. Bù lại các cô chơi với nhau rất chân thật, nhờ vậy mà tình cảm đến bây giờ vẫn nguyên vẹn. Rồi nhóm tăng thành viên lên khi các cô dần tìm được một nữa của mình. "Kỷ niệm như con dao hai lưỡi khi ai đó hoài niệm" Cô thầm nghĩ.

BẠN ĐANG ĐỌC
THỜI GIAN SẼ TRÔI
Truyện NgắnTruyện gồm 65 chương (3 chương ngoại truyện) "Em ghét chị, chị làm em đau, em muốn đi về..." cô vẫn khóc nấc vì đau vì tủi. Cơn đau giảm xuống rất chậm chạp, một cảm giác thoải mái mơ hồ bắt đầu đến. Nó đến một cách khó nhận ra, cô bắt đầu thích cảm...