Hai người dọn về chung nhà cũng đã nữa năm và vẫn đang đắm chìm trong giai đoạn mật ngọt. Minh Nhi cũng dần công khai hướng tính, trong lúc gặp mặt bạn bè hay đối tác đều không ngần ngại giới thiệu Tú Thanh là người yêu. Tú Thanh có phần e dè hơn, thật ra ở Việt Nam còn chưa có cái nhìn thiện cảm về tình yêu cùng giới. Gia đình nhiều lần thúc ép cô lấy chồng vì cô cũng không còn nhỏ, Minh Nhi lại thoải mái không làm khó cô về việc công khai nên đôi khi cô vẫn giấu giếmchị ấy gặp một vài người để làm hài lòng gia đình.
Minh Nhi bước vào độ tuổi chín chắn nhất và vẻ đẹp của cô mang một sự tự tin từng trãi nhất định khiến nhiều người mê muội. Nhưng đến đâu cô đều nói đã có người yêu, cô cũng luôn giữ khoảng cách nhất định vì Tú Thanh khá ghen. Nhà hàng đã xây xong, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thoả chỉ đợi tuần sau ngày đẹp là đem ra khai trương.
Minh Nhi tuần này có chút rãnh rỗi, mẹ cô đã qua nhà bạn chơi tối mới về. Nay lại được về sớm ngoài mong đợi, vậy về sớm nấu chút đồ ăn tạo bất ngờ cho em ấy cũng không tệ. Tú Thanh về khá trễ, thấy Minh Nhi ở nhà cô có chút ngạc nhiên vì nhà hàng đang chuẩn bị khai trương khiến chị ấy toàn tối khuya mới về.
"Em về trễ vậy?' Minh Nhi dang tay ta, Tú Thanh mỉm cười đi đến dựa dẫm "Em đi uống nước với khách". "Khách nào?" Minh Nhi tằng hắng vờ ghen tuông, "Một anh chàng vô cùng đẹp trai ha ha ha", "E hèm... Mệt rồi đây" Minh Nhi tặc lưỡi rồi nắm tay em ấy xuống bàn ăn. Vài món đơn giản hằng ngày không làm giảm không khí ấm áp lúc này.
Minh Nhi kể Tú Thanh nghe chuyện Dương Nam rủ cô cuối tuần đánh cầu lông, có Đỗ Trân nên Minh Nhi muốn rủ Tú Thanh cùng đi cho vui. Tú Thanh đang rửa chén, cô lưỡng lự từ chối vì phải tăng ca. Minh Nhi tiếc rẻ không thể giới thiệu Tú Thanh với bạn bè mình, cô luôn muốn khoe khoang người yêu khi có dịp.
Mẹ Tú Thanh gọi đến, Minh Nhi cầm điện thoại đến đưa cho em ấy. Tú Thanh nghe không rõ nhầm là bác gái nên nói cứ bấm nghe, Minh Nhi bấm loa ngoài để gần người Tú Thanh. "Hôm đi xem mắt sao, thằng đó làm bác sỹ có phòng khám riêng rất to", Tú Thanh hoảng sợ nhìn Minh Nhi mặt tỉnh bơ. "Mẹ... mẹ..." Tú Thanh lắp bắp, "Mẹ nó vừa gọi nói rất thích. Chủ nhật nhớ mặc đẹp vào" bà ngắt lời Tú Thanh. "Con... con... không tiện... nói chuyện...", "Vẫn còn làm sao? Lo kiếm tấm chồng cho ấm tấm thân" điện thoại ngắt kết nối như ngắt luôn cảm xúc cả hai.
Minh Nhi cầm điện thoại đặt lên bàn, cũng không nói gì. Tú Thanh biết thà Minh Nhi cau có hay tranh cãi thì chỉ cần cô xoa dịu chút thôi là không có gì, đằng này chị ấy là hoàn toàn xem như không có gì khiến cô càng cắn rứt. Nhưng thật tình cô không dám giải thích cũng không biết giải thích thế nào về chuyện ấy, thử Minh Nhi mà vậy xem cô sẽ xử lý sao. Cô huỷ cuộc hẹn hôm chủ nhật, cô không muốn chị ấy tức giận hơn.
"Chị ơi, chủ nhật này cho em đi cùng nha", "Uhm" Minh Nhi không quá để tâm. "Em... Em..." Tú Thanh chưa kịp mở lời thì bác gái về. "Mẹ ăn gì chưa? Đi chơi vui không?" "Ăn từ chiều luôn rồi, gặp cả mẹ Đỗ Trân rõ vui" bà hồ hởi ngay từ khi bước vào. Thấy Tú Thanh chào bà nhưng nụ cười méo xẹo, con gái thì dửng dưng là bà biết có chuyện "Này, con lại giở thói khó chịu cau có của mình với con bé đúng không?" "Mẹ nghĩ trong nhà này con hơn được ai?" Này thì bà cũng công nhận, với sợ vợ như nó thì lát nữa thôi sẽ lại đi năn nỉ ngược.

BẠN ĐANG ĐỌC
THỜI GIAN SẼ TRÔI
Short StoryTruyện gồm 65 chương (3 chương ngoại truyện) "Em ghét chị, chị làm em đau, em muốn đi về..." cô vẫn khóc nấc vì đau vì tủi. Cơn đau giảm xuống rất chậm chạp, một cảm giác thoải mái mơ hồ bắt đầu đến. Nó đến một cách khó nhận ra, cô bắt đầu thích cảm...