13. Dẫn bé đi biển

1.8K 152 22
                                    

Mùa hè đến rồi, cái nắng nóng oi bức của thành phố lại ùa về với một màu vàng rực rỡ. Mới 8 giờ sáng, Charlotte đứng bên cửa sổ đã có thể nhìn thấy bãi cỏ dưới đường dường như đã đổi sắc, chúng ngả vàng và thu mình lại vì sợ nắng sẽ thiêu cháy mình mất.

Ngắm cảnh chỉ là phụ, điều làm em phì cười chính là chị người yêu đang đội chiếc nón tai bèo, tập trung tỉa những cành cây kiểng trong vườn. Ánh nắng chiếu xuống làm cho bóng của Engfa đổ dài trên mặt đất, đến chiếc bóng cũng xinh đẹp ngây ngất nữa.

- Oái.

Khung cảnh yên bình chưa được bao lâu thì lại bị phá rối, thủ phạm đích thị là Phalo, con thỏ mập mạp ấy vừa chạy qua làm rớt chậu cây nhỏ trên bệ cửa xuống.

Charlotte vỗ vào mông nó một cái dạy dỗ rồi nhặt chậu cây lên, cũng may là không bị vỡ.

- Sao con suốt ngày chỉ biết ăn rồi phá không vậy?

Em bắt Phalo lên nghiêm túc dạy dỗ nó, được chiều riết sinh hư à.

Con thỏ trong tay em chẳng biết có hiểu không nữa mà cái mũi nó cứ hít hít, mắt tròn xoe vô tội. Biết la bao nhiêu cũng như không, Charlotte thở dài rồi thả nó xuống, mắng một câu:

- Hư cây của P'Fa là con ăn đòn đó, hư quá.

Trong lúc hai mẹ con nhà thỏ đang ríu rít thì bên ngoài có một người cười ngoác hết miệng, Engfa lắc lắc đầu, bé của cô hôm nay bày đặt ra vẻ người lớn đồ.

Cười một lúc rồi cô cũng tiếp tục công việc, lâu không chăm sóc vườn nên um tùm quá. Engfa sợ em chạy giỡn sẽ bị quẹt trúng cành cây, do đó mới đội nắng tỉa cây đây nè.

Bỗng nhiên có cái gì đó chọt chọt vào eo, cô cũng chẳng quan tâm, nghĩ chỉ là trái gì đó rụng trúng thôi.

Nhưng sao nó cứ liên tục vậy nhỉ?

- Gì vậy?

Do đang tập trung nên giọng Engfa có hơi cáu gắt, cô nhăn nhó quay qua.

Liền thấy Charlotte mếu máo nhìn mình, mắt ươn ướt, mũi đỏ hoe. Ôi trời, cô quát làm em sợ rồi.

- Ui chị xin lỗi, chị không biết là Charlotte.

Engfa hoảng hốt buông đồ xuống rồi dỗ em, tay xoa xoa má bé con, ánh mắt hết mực hối lỗi nhìn em.

- P'Fa la bé.

Được dỗ em càng nhõng nhẽo, cái mỏ chu dài cả thước, giọng nói vừa ấm ức vừa có phần trách móc. Tự nhiên la người ta à, P'Fa xấu tính.

- Chị không la mà, chị xin lỗi em, đừng sợ nha.

Cô ôm em vào lòng, vuốt ve mái đầu nhỏ để an ủi, bé con này thật mít ướt.

- Hứ, giận P'Fa luôn.

Charlotte hất mặt rồi khoanh tay quay đi.

Vậy là Engfa bị dỗi đó hả? Cô gãi gãi đầu, nắm lấy tay em rồi bước qua đứng trước mặt cục bông nhỏ, chu mỏ làm nũng:

- Thôi mà bé, chị không cố ý, em muốn gì chị đền cho em nè.

- Em muốn đi biển.

Charlotte Ngoan, P'Fa ThươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ