Hanbin ngồi trên chiếc sofa trong phòng khách, chân co lên hai tay vòng ôm lấy chính bản thân mình. Jaewon đang đi học không có nhà, bên cạnh cậu lúc này chỉ có Goro và Poo. Goro lười nhác nằm dựa vào Poo mà liếm lông, còn Poo thì ngoan ngoãn để Goro dựa vào. Rèm cửa sổ kéo một nửa, vừa khéo che khuất Hanbin. Anh ngồi thẫn thờ nhìn vào vô định, đầu óc bay lơ lửng về quá khứ. Người anh lúc này lúc ẩn lúc hiện, gần như trong suốt. Anh chìm vào hồi ức xưa, những hồi ức vui vẻ thời thơ ấu. Hanbin cũng từng có một gia đình vui vẻ, có đầy đủ bố mẹ, có chị gái dịu dàng. Anh ngẩng đầu, đối diện anh là cô gái mặc váy trắng, lúc này cô gái không còn vẻ đáng sợ như khi đối diện với kẻ thù. Trông cô bây giờ rất dịu dàng, xinh đẹp với mái tóc đen dài, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu cùng với nụ cười ấm áp như gió xuân. Hanbin chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô gái, giọt nước mắt lăn dài. Anh cất giọng rất nhỏ:
- Chị... Tại sao ngày đó chị lại trở về? Chúng ta cứ ở bên Mỹ, không phải rất tốt sao?
Tiếng khóc nức nở đến xé lòng. Anh lại gục đầu xuống, rơi dần vào những hồi ức trong quá khứ. Tâm trí trôi dần về ngày anh còn nhỏ. Tuổi thơ của anh êm đẹp tại Mỹ...
- Mama, mama
Hanbin nhỏ 5 tuổi lon ton chạy vào nhà, tay bế một chú cún con trắng muốt nhưng gương mặt cậu nhỏ lại lấm lem. Tuy vậy vẫn không thể che được sự rạng rỡ trên gương mặt. Một người phụ nữ ngồi ở chiếc bàn trong sân vườn, đang tập trung làm việc cũng ngẩng lên mỉm cười nhìn đứa con trai. Từ trong nhà, một cô bé cũng vui vẻ chạy ra.
- Mama, noonaaa... con thấy em cún con này.
Cậu nhỏ giơ chú cún lên khoe với mẹ, với chị. Chú cún trong tay cậu nhỏ lè cái lưỡi hồng nhỏ xíu, quẫy cái đuôi tíu tít ra điều vui vẻ lắm. Cô bé tươi cười vuốt ve chú cún nhỏ cùng Hanbin bé, rất dịu dàng, rất xinh đẹp. Cô bé là chị gái của Hanbin, lớn hơn Hanbin 3 tuổi. Cô bé ấy tên là Hayoon. Nếu như nụ cười của Hanbin rạng rỡ như ánh mặt trời, thì nụ cười của Hayoon dịu dàng như gió thu. Nụ cười mà khi người ta nhìn vào, có thể được chữa lành, chữa những vết thương tâm hồn. Mẹ Hanbin cũng cười, nụ cười hiền hậu của một người mẹ dành cho 2 đứa con bé bỏng.
.
.
Ahhhh!!! Baaaaa....
Hanbin 10 tuổi chạy ra ôm chầm lấy ba. Trong kí ức trẻ thơ của một đứa nhỏ, Hanbin cũng từng thắc mắc với mẹ rằng tại sao vài ba tháng bé mới được gặp ba một lần, các bạn cùng lớp đều được sống chung với cả ba và mẹ. Lúc đó, mẹ chỉ xoa đầu cậu mà nói:
- Ba rất bận rộn, sau này lớn lên con sẽ hiểu. Nhưng chắc chắn rằng là ba rất yêu thương Hanbin, yêu thương Hayoon.
Hanbin nhỏ lúc ấy chưa hiểu hết lời của mẹ. Nhưng bé tin ba rất thương yêu 2 chị em. Lần nào về ba cũng ôm cả 2 thật chặt, một tay bồng Hanbin một tay dắt Hayoon đi chơi cùng với các bé cún bé mèo ở trạm cứu trợ động vật mà ông cùng với một người bạn bên Mỹ thành lập để cứu những con chó, con mèo bị bỏ rơi. Ông dịu dàng cầm tay Hayoon chỉ cho cô con gái nhỏ đánh từng phím đàn piano, kiên nhẫn ngồi lắp ghép mô hình đồ chơi cùng đứa con trai Hanbin nghịch ngợm. Bé con vẫn cứ vô tư và hồn nhiên như vậy, cho đến khi đủ hiểu lời của mẹ nói, thì bên cạnh đã không còn người thân nữa rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
(FANFIC HWABIN/TEMPEST) THỰC THỂ ĐỐI LẬP
Hayran KurguCuộc sống luôn có những điều đối lập Cuộc sống luôn có những điều thần bí Cuộc sống luôn có những điều chúng ta không thể ngờ tới, dù có tin hay không. Chỉ là, chúng ta có thấy được tất cả hay không mà thôi... Note: Mọi chi tiết trong fic đều là tưở...