Từng bước chân đi thật khẽ giống như sợ làm phiền đến những vong linh đã khuất ở nghĩa trang, Jaewon mặc 1 bộ vest đen nhìn rất trưởng thành, đĩnh đạc, tay ôm bó hoa trắng. Tiết trời đã vào đông, những đợt gió mùa nổi lên khiến cho khung cảnh càng trở nên hiu quạnh. Cậu dừng trước ngôi mộ sơn màu trắng, nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống, thắp nén hương cúi đầu thể hiện sự tôn trọng cho người mất.
- Chị Hayoon, hôm nay là ngày giỗ của chị, em thay anh Hanbin đến thăm chị.
Cậu thở dài. Một bàn tay vỗ lên vai cậu.
- Anh Ju.
- Năm nay có người tới sớm hơn tôi rồi. - Anh Ju cười hiền, đặt bó hoa trong tay xuống, cũng đốt lên một nén hương.
Jaewon nhìn anh Ju, lại len lén thở dài. Mọi chuyện tuy đã kết thúc, nhưng thực tế thì nỗi đau vẫn còn đó chẳng mất đi. Chỉ là người vẫn còn tồn tại, thì vẫn phải bước về phía trước.
- Binnie, thằng nhóc này vẫn chưa chịu tỉnh lại sao?
Jaewon lắc đầu, ánh mắt gương mặt không giấu nổi nỗi buồn. Sau cú sốc hôm đó, Hanbin rơi vào trạng thái hôn mê. Đến thời điểm hiện tại đã hơn 1 năm, nhưng anh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Cậu sốt ruột mời tất cả những bác sĩ giỏi nhất trong nước tới, và câu trả lời mà cậu nhận được đó là "Bệnh nhân vì cú sốc quá lớn, nên không muốn tỉnh lại". Các bác sĩ khuyên cậu nên chuyển anh về nhà, thường xuyên trò chuyện và chăm sóc bệnh nhân, nếu kích thích được ý chí sống của bệnh nhân thì điều kì tích có thể xảy ra. Nếu không... có thể bệnh nhân sẽ sống thực vật cả đời.
- Thằng bé thật cố chấp. Đa lâu như vậy rồi...
Anh Ju quỳ nhẹ một chân xuống, dịu dàng tỉa cành lá cho chậu cây bên cạnh mộ Hayoon. Cuộc trò chuyện lại rơi vào khoảng lặng, chỉ còn tiếng lá cây xào xạc xung quanh. Đứng ngẩn người một lúc, Jaewon chào anh Ju ra về. Anh Ju chỉ gật đầu, rồi lại chăm chú dọn dẹp quanh mộ Hayoon.
.
.
.
Jaewon mở cửa nhà, chào cô giúp việc rồi nhanh chóng bước vào phòng. Sau khi hỏi ý kiến bác Sukchin và anh Ju, cậu quyết định đưa anh về ngôi nhà của Hayoon, giữ nguyên mọi thứ. Cậu thuê người giúp việc để khi cậu đi làm, thì vẫn có người ở nhà chăm sóc anh.
Jaewon đặt con pikachu nhồi bông sang bên cạnh. Xếp sau là một dàn rất nhiều con pikachu với đủ kích thước và biểu cảm khác nhau.
- Hôm nay em thấy con pikachu này, giống anh ghê. Em mang về cho anh này. Bao giờ anh mới chịu tỉnh lại? Anh không yêu em sao?
Jaewon kéo ghế ngồi cạnh bên giường Hanbin, làm các công việc quen thuộc mà một năm qua cậu đã làm. Cậu thành thục nhúng chiếc khăn vào nước ấm, tỉ mỉ lau mặt cho anh, thay quần áo cho anh chuẩn bị đưa anh ra ngoài đi dạo. Cậu muốn anh được tiếp xúc với không khí bên ngoài, để anh thấy được cuộc sống bên ngoài vẫn rất đẹp, mong anh tỉnh lại, cùng nấu ăn, cùng cười nói với cậu như trước. Cậu cúi xuống hôn lên trán anh, hôn xuống đôi mắt, mũi và nụ hôn lên môi anh. Mỗi ngày cậu đều làm như vậy. Sau khi hoàn tất việc hàng ngày, Jaewon cúi người bế Hanbin đặt lên xe lăn, thơm nhẹ lên má anh và đẩy anh ra ngoài. Thời gian vừa rồi tuyết rơi nhiều, hôm nay có chút nắng, đưa anh ra ngoài là hợp lý rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
(FANFIC HWABIN/TEMPEST) THỰC THỂ ĐỐI LẬP
Hayran KurguCuộc sống luôn có những điều đối lập Cuộc sống luôn có những điều thần bí Cuộc sống luôn có những điều chúng ta không thể ngờ tới, dù có tin hay không. Chỉ là, chúng ta có thấy được tất cả hay không mà thôi... Note: Mọi chi tiết trong fic đều là tưở...