Vì là Tết dương nên giao thừa không cần nghi thức gì cả. Mọi người đã sớm về từ nhà ngoại và đi ngủ rồi. Mẹ cũng dặn dò tôi phải lên giường nghỉ ngơi sớm, sáng mai còn đi học. Nhưng đôi mắt tôi nhất quyết không chịu nhắm lại.
Bàn học vẫn sáng trưng lúc 11 rưỡi đêm, xung quanh các nhà đã chìm vào màn đêm cả. Đó là lí do vì sao bố mẹ tôi thường vểnh râu lên tự hào khi hàng xóm láng giềng khen tôi chăm chỉ, ngày nào cũng thức khuya dậy sớm. Rõ là sang đến kiếp này tôi mới chăm chỉ đến thế. Khi chúng ta cố gắng, những gì mình muốn đều thuộc về mình. Tôi tin là như vậy.
Thế nhưng lật được vài trang sách thì mắt tôi lại liếc sang điện thoại trên dưới chục lần. Sao Đăng vẫn chưa về nhỉ? Tôi tự hỏi.
Tôi gật gù trên trang giấy viết được nửa bài toán, và vô số dòng nháp gạch đi gạch lại.
Cộp. Đầu tôi đập xuống mặt bàn, vang lên một tiếng. Tôi nhăn nhó, day day phần da vừa bị đụng. Cảm thấy rát rát, tôi cầm gương lên soi. Ôi, sưng một cục dần đỏ lên rồi này...
Ting. Tiếng tin nhắn tới.
"Em yêu của tớ. Chúc em mọi điều, mãi xinh, mãi vui, mãi là của tớ, dù là năm mới, năm sau, hay nhiều năm sau nữa..."
Sến súa. Trong đầu tôi chỉ bật ra được hai chữ ấy. Nhưng khuôn miệng tôi đã kéo dài đến tận vành tai rồi.
***
Đêm ấy... Tiếng lạch cạch gõ bàn phím liên hồi phát ra từ phòng máy. Hàng chục game thủ đang chăm chú vào màn hình máy tính của mình, tai chùm kín bằng tai nghe, thỉnh thoảng lại phát ra vài câu chửi thề tục tĩu.
Tôi đưa cho chị nhân viên căn cước công dân: "Cho em 2 combo đêm. Chuyển khoản."
Tôi kiếm một chỗ trong góc, màn hình quay vào tường để không bị người khác để ý. Nhìn thật kỹ từng dòng tài khoản để đăng nhập vào máy. Lần đầu đi quán net còn có chút lạ lẫm.
Tôi chán nản, không một chút hứng thú nhìn màn hình sáng trưng. Linh vừa gọi một chai soda chanh, cho cả hai cùng uống. Chị nhân viên xinh xắn với mái tóc đỏ dâu cùng màu đồng phục của quán đem vào cho chúng tôi. Chị trông có chút ngơ ngác vì buồn ngủ, nhưng vẫn hỏi han: "Lần đầu đến phải không? Có cần gì thì gọi chị ở ngoài nhé."
Tôi hiểu ra chút ẩn ý trong lời nói. Đây là một phòng khép kín, lại chỉ có hai đứa là con gái trong hàng chục đứa con trai ở đây, có chút không an toàn cho lắm.
Chúng tôi đáp lại, tỏ ý cảm ơn chị.
Đã lâu rồi tôi không vào game. Từ cái lúc đầu năm lớp 12 ấy, cho đến tận bây giờ, sắp sang năm hai. Thỉnh thoảng tôi vẫn vào, nhưng không chơi, mà chỉ để nhìn một cái nick game luôn sáng đèn mỗi tối. Nhưng dần dần thì tôi cũng không vào nữa, vì chiếc nick game đó cũng không còn chơi nữa rồi.
Giao diện trong game có phần hơi lạ mắt. Pubg mới collab với dragonball à? Trông kỳ quá.
Theo thói quen, tôi lại vào phần thông tin cá nhân. Tài khoản "HHĐ" đã ghé thăm 15 ngày trước. Hoàng Hải Đăng mới chơi game lại từ tháng trước, còn vào soi nick tôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình
RomanceĐăng nghiêng người, cứ thế ngả đầu vào vai tôi. Mái tóc mềm mại cọ xát vào cổ khiến tôi hơi ngứa. Cả người Đăng toát ra mùi hương của loại nước hoa nào đó, tôi biết hắn vừa từ đâu về. Đăng luồn hai tay qua sau lưng tôi, kéo tôi lại gần, giọng khàn...