Đăng không nhắn tin cho tôi nhiều ngày, cũng không nói chuyện với tôi trên lớp. Tôi có chút buồn. Chỉ một chút thôi, ít nhất việc xa cách này là do tôi tự chọn chứ không phải bị vất bỏ như hồi ấy. Vậy nên, tôi sẽ vượt qua được.
Tôi vẫn lặng lẽ quan sát từng cử chỉ nhất động của Đăng. Dạo này chăm học hơn rất nhiều, nghe Lâm nói còn đăng kí lớp học thêm ở đâu đó. Thấy im im ngồi làm bài, tưởng rằng hắn ta vẽ bừa vào vở như mọi khi, nhưng không. Đăng còn xung phong lên bảng làm bài, và còn làm đúng nữa chứ.
Tôi trố mắt, rốt cuộc là giỏi như vậy từ bao giờ?
Sang tháng 11, không khí trong trường như được vực dậy bởi phong trào thi đua học tập tốt chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam. Những lần lên bảng làm bài đúng sẽ được cộng điểm khá nhiều. Mỗi lớp còn phải làm báo tường để hưởng ứng ngày lễ. Lớp tôi có bạn vẽ rất đẹp, liền được giao trọng trách.
Tôi chẳng hơi đâu quan tâm nữa. Kì thi chọn chính thức diễn ra trước ngày lễ vài ngày. Nghĩa là chỉ còn 2 tuần nữa là thi rồi. Đống tài liệu Lưu Minh đưa cho thật sự có ích. Tôi đã học lại gần hết chỗ kiến thức này rồi. Tuy còn vài điều khúc mắc... Tôi xoay bút, phân vân: Nên đi hỏi thầy hay Lưu Minh đây?
Cuối cùng thì tôi đã đưa ra lựa chọn của mình. Tôi đang đứng trước cửa lớp 12A để tìm gặp anh ta. Do đã hẹn trước nên chúng tôi vào luôn vấn đề chính. Ra chơi có 15 phút thôi nên chúng tôi đứng luôn ở hành lang.
Không biết từ lúc nào, có người chụp lén chúng tôi. Khung cảnh lãng mạn hai người giảng bài cho nhau thời học sinh lại được đưa lên confession với tiêu đề không thể hít nổi: "HỌC BÁ LƯU MINH KHÓ TÍNH NGÀY NÀO ĐANG GIẢNG BÀI CHO MỘT NỮ SINH LỚP DƯỚI." Kèm theo một mặt cười nhếch mép...
Chắc hẳn Lưu Minh cũng khá nổi tiếng, về nhiều mặt... Đứng cạnh người của công chúng nên bị săn ảnh là chuyện bình thường, có thể bỏ qua. Nhưng đưa người ta lên confession như này là có ý gì? Tôi nóng máu, quyết định nhắn tin cho page.
"Chủ page có thể gỡ bài này xuống được không ạ? Trên đây là ảnh chụp lén chưa có sự đồng ý của em và em cũng không muốn bị đem ra làm chủ đề bàn tán."
Và rồi sau ba tiếng seen tin nhắn, chiếc page 50 nghìn lượt thích đã trả lời rất thiếu trách nhiệm:
"Đây là confession do các bạn khác gửi, tụi mình chỉ có việc đăng lên, chứ không có việc phải kiểm duyệt nội dung. Bạn có thể thương lượng với người đăng bài."
Tôi tức điên người vì chưa từng thấy cái page nào lại không kiểm duyệt nội dung trước khi đăng. Đây là sân chơi của bạn, bạn muốn đăng gì là quyền của bạn phải không?
Nhưng mà tức thì làm được gì bây giờ? Tôi lẳng lặng vào phần bình luận, có không ít những bình luận tỏ ra khinh khỉnh hay tiếc nuối, chủ yếu là của mấy chị... Có người còn lôi lại bài viết về Lưu Minh từ năm ngoái với nội dung: "Chàng trai thẳng tay vứt hoa của cô gái vào sọt rác để từ chối lời tỏ tình." Trời đất, vứt vào sọt rác thì cũng hơi quá đáng rồi. Thảo nào anh ta bị tế trên khắp diễn đàn hồi đó. Mặc dù một nửa vẫn là fandom hâm mộ vì độ ưa nhìn và học giỏi kia.
BẠN ĐANG ĐỌC
Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình
RomanceĐăng nghiêng người, cứ thế ngả đầu vào vai tôi. Mái tóc mềm mại cọ xát vào cổ khiến tôi hơi ngứa. Cả người Đăng toát ra mùi hương của loại nước hoa nào đó, tôi biết hắn vừa từ đâu về. Đăng luồn hai tay qua sau lưng tôi, kéo tôi lại gần, giọng khàn...