Chương 28

1.9K 127 6
                                    

Tôi có chút chột dạ, chậm rãi quay sang nhìn mà không nói gì. Chẳng lẽ nói: ừ, bọn tao dùng nước hoa giống nhau? Hay là chối: Ai biết được? Giống đâu mà giống?

"Cùng một loại nước hoa thì chả giống à?" Đăng đánh bay sự phân vân của tôi ngay sau đó.

Cả lũ ồ lên sau đó. Giọng thằng Hiếu vốn to, nó nói như cho cả lớp nghe vậy.

"Ê Hân ơi, cho tao dùng giống với."

Thằng Lâm cũng tí tởn: "Đúng thế đúng thế. Chúng mày đánh lẻ dùng đồ đôi như thế à?"

Giang trố mắt nhìn, nhéo tay tôi: "Ù ôi, chúng mày như thế này là sao đây?"

Quỳnh chen miệng: "Đương nhiên là chuẩn bị công khai rồi."

Tôi vẫn một mực chối cãi: "Này, đừng phán những gì không phải sự thật nhé."

Quỳnh cười tít, đẩy mạnh vai tôi: "Đến nước này rồi còn chối."

Tôi nhăn mặt vuốt lại vai áo bị nhăn: "Đã bảo không phải mà."

Quỳnh không tin, quay xuống đập tay lên bàn: "Nó nói không có trọng lượng, mày nói nghe coi."

Tôi cắn môi, hai tay chậm rãi đan vào nhau để che đi sự run rẩy này. Đăng dừng lại một lúc lâu không nói gì, tôi càng hồi hộp hơn bao giờ hết. Tôi thật sự muốn nghe câu trả lời là gì chính tôi còn không rõ.

"Thì đúng là không có gì thật mà. Bạn bè bình thường thôi."

Nụ cười kia là sao? Sao lại bình thản như thế?

Phải rồi. Rõ là kiếp trước cũng vậy. Đăng luôn luôn khẳng định với mọi người rằng chúng tôi chỉ là bạn thôi. Cái danh bạn thân tôi còn chưa với tới cơ mà...

Câu trả lời cũng không khiến tôi bất ngờ mấy. Chỉ là sự thay đổi chóng mặt vừa qua đã nhen nhóm cho tôi một chút hi vọng...

Quỳnh vẫn chưa chịu bỏ cuộc: "Ầy cứ giấu, tao thấy trong giờ chúng mày nhìn nhau suốt."

Đăng dè bỉu: "Điêu vừa, mày ngồi trên tao mà biết được tao nhìn nó?"

"Không, hai ba tuần trước mình ngồi bên dãy kia, tao ngồi dưới mày còn gì. Mày liếc nó đến sắp lắc mắt luôn rồi."

Tất nhiên, điều này nếu Quỳnh nhận ra thì tôi cũng nhận ra được. Vì chính tôi cũng có thói quen nhìn Đăng khi trong tiết học mà. Và đã nhiều lần chúng tôi chạm mắt nhau, nhưng tôi lại là người quay đi trước. Cảm giác xấu hổ như vừa bị bắt gian tại trận vậy.

Tôi cứ nghĩ rằng, những chuyện như vậy chỉ hai đứa biết là được rồi, nếu người thứ ba như Quỳnh có biết thì cũng đừng rêu rao làm gì. Khi bạn nghĩ rằng làm vậy sẽ giúp chúng tôi đến gần nhau hơn thì bạn đã sai rồi. Không phải chúng tôi không muốn tiến tới, mà là bạn đã vô tình tạo ra khoảng cách giữa hai chúng tôi.

Tôi bực dọc: "Mày bớt quan tâm mấy chuyện vớ vẩn này đi được không?"

Quỳnh mắt tròn mắt dẹt, đưa tay che miệng cười nhẹ: "Đùa tí. Gì mà căng?"

Tôi nghĩ thầm: "Chứ không phải nhờ mày quan tâm thái quá đến mức mày cướp được nó khỏi tay tao luôn à?"

Ngay lập tức tỏ vẻ tươi cười để cho qua chuyện. Tôi híp mắt, nhoẻn miệng rồi nhanh chóng quay đi. "Nếu như không phải sắp vào lớp thì còn lâu tao mới tiếp tục ngồi đây để nhìn cái vẻ giả tạo của mày."

Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính MìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ