49

83 4 0
                                    

Chương 49: Đá PES

Trên đường về nhà, Ngạn Dung vui vẻ chia sẻ với Vương Cẩm những chuyện đã cùng bạn học làm hôm nay, bọn họ xem video thi đấu của Ben khi còn ở đội tuyển thiếu niên, Ben còn khoe với bọn họ bộ sưu tập của mình, cụ tỉ như chữ ký của Thomas Muller và Mesut Ozil, còn có bức ảnh Ben chụp chung với mấy vị cầu thủ chủ lực trong mùa giải Bayern, và nhiều nhiều chuyện khác nữa.

Vương Cẩm một bên nghe, một bên phụ họa ‘Ừ’, ‘Ồ’, ‘Đúng thế’ các kiểu.

Ngạn Dung hưng phấn nói: “Rất là ngầu đúng không? Mọi người xem xong chỉ muốn đi đá bóng ngay, nhưng mà đầu gối của Ben vẫn không ổn, nên cuối cùng bọn em không đi nữa, ngồi ở nhà cậu ấy chơi game hai tiếng, từng được huấn luyện chuyên nghiệp có khác, Ben chơi game pro hơn bọn em nhiều, cậu ấy siêu lắm luôn!”

Phần lớn các cậu trai Châu Âu trời sinh đã cuồng nhiệt với bộ môn bóng đá, Ngạn Dung hiển nhiên cũng có chút sùng bái Ben.

Vương Cẩm nghĩ thầm, không phải chỉ là đá PES thôi sao, ai lại không biết chứ?

Anh trước tiên mang Ngạn Dung đi ăn tối, sau đó mới quay về nhà.

Ngạn Dung vừa ngâm nga ca khúc chủ đề của UEFA vừa nhảy xuống xe, nhảy nhảy nhót nhót lên bậc cầu thang.

Vương Cẩm đứng sau nhìn, cảm thấy cậu thế này mới giống một học sinh cấp ba, ghen tuông trong lòng cũng chậm rãi phai nhạt đi.

Sau khi lên tầng, việc đầu tiên Vương Cẩm làm là cầm bài tập của cậu học sinh cấp ba này lên kiểm tra.

Ngạn Dung rót cốc nước đi đến, ngồi ở bên cạnh anh, thề nguyền son sắt: “Lần này không có bài nào khó đến mức không làm được, làm xong em cũng tự kiểm tra lại một lần rồi, hẳn là không có vấn đề gì đâu.”

Nói xong cậu uống ừng ực mấy ngụm nước, Vương Cẩm cũng đón cái cốc từ tay cậu uống hai ngụm, tối nay ăn lẩu khô cay, nước dùng không cay lắm, thế nhưng có chút mặn.

Cái cốc sứ to có quai này là của Vương Cẩm mua cho Ngạn Dung, màu lam đậm bên trên có in hình vua sư tử. Ngạn Dung rất là thích Lion King, nhất là Mufasa, cũng chính là bố của Simba, Vương Cẩm từng cùng cậu xem bộ phim hoạt hình hàng thế kỷ 20 này mấy lần, mỗi lần xem đến cảnh Mufasa chết đi, cậu đều khóc đến không nín được.

Bài tập quả thật không có vấn đề gì, trong bài tập ngữ văn cũng chỉ tìm ra được một lỗi chính tả, thế nhưng dù là người Trung Quốc cũng rất hay dùng nhầm “an tường” với “tường”.

Vương Cẩm khen ngợi cậu: “Không tồi, tiến bộ rất nhanh.”

Ngạn Dung dương dương tự đắc nói: “Em rất là cố gắng đó.”

Vương Cẩm nói tiếp: “Nhất là tiếng Trung, tiến bộ thần tốc luôn, ghê thật.”

Ngạn Dung đặt cốc sang một bên, kiên trì ưỡn ngực tự hào nói: “Tương lai em phải gả đến Trung Quốc mà, tiếng Trung không tốt thì sao coi được chứ?”

Vương Cẩm cười thành tiếng, một phần vì thấy buồn cười, một phần vì thấy ngọt ngào.

Chơi đùa một trận, Ngạn Dung đi tắm, Vương Cẩm tựa vào đầu giường kiểm tra mail. Gần đây anh có tiếp nhận một bệnh nhân cột sống bị dị dạng, ca giải phẫu có độ khó khá cao, vừa khéo năm xưa anh theo học một giáo viên rất có địa vị ở phương diện này, hiện giờ thầy giáo đang ở nước ngoài, hai người muốn thảo luận vấn đề học thuật chuyên nghiệp hầu như đều phải dựa vào gửi mail.

[ĐM] DÁNG VẺ ANH THÍCH EM ĐỀU CÓNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ