Chương 20: Trận chiến (1)

134 18 0
                                    

Kể từ khi vụ tai nạn của Sunghoon và Sunoo xảy ra, Jungwon đã liên tục nhốt mình trong nhà suốt hai ngày. Chứng khó ngủ của cậu ngày càng trở nên tệ hơn, mãi đến tận chiều tối khi đã uống chút thuốc an thần thì cậu mới có thể dần chìm vào giấc ngủ.

___

Jungwon đang đứng trên một con đường tăm tối.

Một bóng đèn đường ở phía trước chiếu xuống thứ ánh sáng đỏ rực. Cậu thấy có người đang đứng ở đó. Cậu nhận ra họ là Riki, Sunoo và Sunghoon. Jungwon tiến đến chỗ họ, nhưng càng đến gần cậu lại càng nhận ra, trên người họ nhuốm đầy máu cùng với những vết thương chi chít khắp cơ thể. Jungwon hốt hoảng chạy đến, nhưng ngay khi sắp chạm vào, họ vụt biến mất, ánh sáng đèn đường cũng vụt tắt. Mọi thứ lại trở nên tối tăm, mờ mịt.

Cậu cố gắng chạy thật nhanh về phía trước, để thoát khỏi cái không gian chết tiệt này. Cậu cứ chạy mãi, chạy mãi, chạy cho đến khi đôi chân rã rời, cậu vẫn không thể tìm thấy được một lối thoát hay bất cứ thứ gì hiện hữu xung quanh, như thể ở đây chỉ có mỗi mình cậu tồn tại.

Bỗng Jungwon nghe thấy tiếng động cơ xe chạy rì rầm ở xa xăm. Âm thanh đó vọng đến từ nhiều hướng khiến cậu cũng chẳng thể xác định được, nhưng Jungwon biết nó đang càng lúc càng đến gần cậu. Đột nhiên một tiếng còi xe kêu lên inh ỏi đến đinh tai nhức óc. Từ phía trước mặt, một chiếc ô tô đang lao đến với tốc độ kinh hồn cùng ánh đèn pha đỏ rực rọi thẳng vào cậu đến loá cả mắt. Jungwon chỉ kịp nhắm nghiền mắt lại, mặc cho mọi chuyện sắp xảy đến.

Nhưng rồi mọi thứ chợt im lặng, cậu chẳng thấy có gì tác động vào mình, cũng chẳng cảm thấy đau đớn. Jungwon từ từ mở mắt ra. Chiếc xe đã dừng lại. Một cây đèn đường phát ra thứ ánh sáng đỏ chói rọi xuống, dù màu đỏ làm mọi thứ trở nên mờ ảo nhưng cũng đủ để cậu nhìn được xung quanh mình. Lúc này cậu mới có thể nhìn kĩ chiếc xe, có vẻ nó bị hư hỏng khá nặng, kính xe vỡ nát. Jungwon mới tiến đến để xem người ngồi bên trong là ai. Cậu hốt hoảng khi nhận ra... đó là ba mẹ cậu, cảnh tượng đó giống hệt với một năm trước. Cậu vừa khóc vừa mở cửa xe, lay lay người mẹ cậu, chỉ mong họ có thể tỉnh lại để không bỏ cậu lại một mình như bây giờ.

Mẹ cậu gương mặt bê bết máu đột nhiên mở trừng mắt, hai bàn tay bà giơ lên bóp chặt lấy cổ cậu vừa hét lớn:

"Mày! Chính vì mày mà tao và ba mày phải chết! Mày đã hài lòng chưa hả đồ sao chổi!"

Jungwon cố gắng kéo tay bà ấy ra nhưng không sao kéo nổi. Cậu bắt đầu thấy khó thở, hai tay buông lỏng dần và khụy xuống.

___Hiện thực___

Jungwon như thể bị mộng du đi lang thang trên đường lúc nửa đêm. Cậu lững thững đi vào một toà nhà sáu tầng bỏ hoang ở gần đấy. Cậu bước lên cầu thang, từng bước chân cậu đơ cứng, vô hồn như một con rối bị điều khiển. Khi lên đến tầng cao nhất, đứng chờ Jungwon ở đấy, không ai khác chính là Decrow.

Hắn tiến đến, đứng sau lưng Jungwon và bắt đầu thì thầm vào tai cậu:

"Được rồi, khi ta che mờ đôi mắt cậu bằng bóng tối của mình, cậu sẽ mãi mãi không cần phải đối diện với cuộc sống tàn nhẫn này, và sau đó cậu cũng chẳng cần phải tồn tại trong cái thể xác tầm thường này nữa..."

To you | wonkiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ