03 - 09 - 2023
Kim Taehyung nghĩ rằng em vẫn đang giận mình nhiều lắm nên chẳng muốn về nhà, không có em thì về đó cũng như không thôi. Quyết định ở lại cảng làm việc thêm đến tận nửa đêm mới chịu rời khỏi, biết thừa ở nơi kia chẳng có bóng dáng người thương đang đợi cửa, hay khi vào nhà cũng sẽ không thấy Jungkookie lao ra ôm lấy mình.
Đường về nhà hôm nay sao lại dài quá vậy? Đi mãi mà chưa tới, bước chân nặng nề của hắn như muốn khuỵu xuống giữa chừng. Thật nhớ đến những lúc cõng em, cười nói vui vẻ, còn có thể chạy rất nhanh nữa mà, hiện tại hắn thấy cô đơn lắm. Lo cho em, không biết em đang ở đâu, về nhà bên đó hay bên nhà bạn, đã ăn uống đầy đủ chưa, vết thương trên trán có làm em đau nhiều không? Và cả chuyện...có còn giận hắn nữa không?
"Nguôi giận là nhớ phải về với anh ngay đấy có biết chưa, đồ ngốc nhà em."
Kim Taehyung tay đút túi quần ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết trên cao rồi cúi xuống rẽ vào ngõ phòng trọ, mọi người đều đã tắt điện ngủ hết rồi, thường xuyên đi làm về khuya cũng quá quen với sự yên tĩnh này. Vì đang đi từ xa cộng thêm trời tối nữa nên hắn không để ý cửa nhà mình đã mở, khi tới gần mới tá hoả chạy nhanh đến, trong đầu chỉ có một suy nghĩ đến em thôi.
"Jungkookie, Jungkookie à, em sao vậy hả? Sao lại nằm dưới sàn thế này, lạnh lắm đấy."
Hắn vừa lao vào nhà đã bắt gặp em đang rúm người ở dưới chân giường, vội vã đến quên cả cởi dép chỉ biết quỳ xuống ôm cơ thể đang run kia vào lòng thật chặt. Em im lìm không trả lời hắn gì hết, hắn sợ đến lẩy bẩy hết cả tay chân, đáy mắt cay xè rồi bật khóc cố lay cho em tỉnh dậy.
"Jungkookie...anh đây rồi mà...hức...em mau mở mắt ra nhìn anh đi chứ...em ơi."
Người em nóng ran, bàn tay bàn chân thì lại lạnh ngắt, hắn ẵm em đặt lên giường, hoảng quá chẳng biết làm gì tiếp theo. Sực nhớ đến tiệm thuốc của vị bác sĩ trẻ đầu đường còn đang thức, Kim Taehyung để chân trần chạy ra nhờ chị vào xem em thế nào, trong khi đợi người ấy chuẩn bị đồ đạc thì hắn lại chạy về trông em.
"Sao thằng bé nóng quá vậy chứ? Em phơi nó ngoài nắng à Tae, đỏ hết mặt lên rồi."
"Thôi mà, chị đừng giỡn nữa, em đang lo muốn chết đây này."
Chị cười đùa lôi nhiệt kế ra, chỉ là cảm nắng bình thường thôi mà nhóc Kim này cũng rối hết cả lên, tưởng nhà sắp có người qua đời không đấy.
"Cởi áo Kookie ra đi."
"Dạ?"
"Mau cởi ra để chọt cái này vào nách ông cố ơi, không nhanh là tôi đi về à nha?"
Kim Taehyung gật đầu như hiểu sự tình, vội đi lại run run đôi tay từ từ cởi từng cúc áo của em ra, xương quai xanh đến làn da thịt trắng nõn dần lộ diện, chưa bao giờ hắn được gần thế này nên hai má lẫn mang tai đã đỏ ửng lên hết luôn rồi.
"Dừng, vạch một bên vai ra."
Nữa hả? Hắn gấp gáp vạch áo em ra, vội quá lỡ tay kéo cả hai bên xuống tới bụng luôn rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[taekook]|cảng biển và em
Fanfictionnơi anh lớn lên là cảng biển, nơi anh cảm thấy hạnh phúc là bên em.... _______ [cảng biển và em]