'Không!'
Tiếng hét của Harry vang vọng với những gì xảy ra trước mắt. Thân hình nhỏ bé đã gục xuống bên lòng của huynh trưởng nhà Hufflepuff với chiếc váy trắng đã đẫm máu.
Cedric dàn dụa nước mắt, tay ôm chặt lấy em giữ ấm cho cơ thể còn chút hơi tàn. Anh đã giết tên kia - kẻ muốn giết anh nhưng em đã lấy thân mình che chở cho anh. Harry gào thét giữa bầu trời, cậu chỉ mới biết mình vẫn còn ai đó để gọi là gia đình nhưng giờ đây đã bị phá huỷ.
Cơn tức tối của hai gã trai tràn đầy thù hằn không ngừng trút lên Tử thần thực tử. Con người ta nổi giận rất đáng sợ đặc biệt là khi đụng đến người họ yêu quý.
"Ha!"
Harlene bừng tỉnh sau giấc mơ dài. Em nhìn xung quanh thì bóng Cedric đã mất hút.
Em đang nằm trên ghế sofa cùng chăn bông ấm. Có lẽ hình bóng của anh ấy là do em tưởng tượng ra thôi.
"Em dậy rồi sao? Anh có nấu chút bánh mì nướng và thịt xông khói cho em đây. Có vẻ nhà em không có nhiều đồ ăn lắm đâu!"
Cedric trên tay là hai dĩa thức ăn nóng hổi từ trong bếp đi ra. Anh ấy vẫn luôn dịu dàng với mọi người như thế.
"Lần sau...anh đừng như thế nữa!"
Harlene ngồi vào bàn cúi gằm mặt không nhìn anh.
Vẫn là sự hụt hẫng trong đôi mắt xám long lanh ấy. Điều gì lại khiến anh ấy luôn đặt hết sự ấm áp và dịu dàng lên em như thế? Em có là gì của anh đâu chứ?!
"Anh thấy một số gói bánh trong tủ. Em làm bánh à?"
Cedric lảng tránh đi câu nói vừa rồi. Anh không muốn bản thân sẽ lại đau lòng vì những lần như thế.
"Em làm bánh tặng bạn nhưng nó không thành công lắm!"
"Vậy...tại sao em tặng cho anh, Thỏ à? Anh không phải bạn em à?"
Anh ghen tị với những người bạn của em. Họ chiếm được chỗ đứng trong trái tim cằn cỗi ấy còn duy mình anh lại chẳng bao giờ được chào đón. Anh đã từng muốn dừng lại nhưng trái tim này không ngừng thôi thúc anh để rồi những tổn thương, những lần buồn tủi anh đều nhận lấy.
"Em sẽ tặng anh lần sau, em hứa!"
Harlene không muốn trả lời câu hỏi đó của Cedric, em không muốn bản thân như kẻ phũ phàng khi một ngày đâm sâu làm trái tim ấy tổn thương nữa. Anh ấy sẽ có một cái kết cùng với người anh ấy nên yêu - Cho Chang.
Cả hai ăn trong sự im lặng. Cedric luôn nhìn em còn em thì lại né tránh ánh mắt đó đi. Khoảnh khắc này yên bình biết mấy, em hi vọng nó sẽ kéo dài hơn cho đến khi năm học thứ ba.
"Em hãy đến nhà anh trong hè này được không? Em đừng từ chối! Anh sẽ không về nhà nếu không có em, anh sẽ bám lấy em trong suốt mùa hè và cả khi nhập học! Vậy nên coi như anh thỉnh cầu em được không?!"
Harlene chỉ biết thở dài nhìn anh. Em không mong cả năm học mình gắn với tên này suốt ngày đâu, Fred và George sẽ đồn tùm lum cho coi.
"Được rồi..."
Em khẽ nhìn đồi hoa đang rì rào trong gió hè với những cánh hoa nhè nhẹ cưỡi theo gió bay đến mọi nơi khiến em có nhiều nghĩ ngợi. Giấc mơ ấy đã thay đổi, cái chết của Cedric sẽ thay thể bởi một người khác. Harlene cần tìm ra người này trước khi mọi chuyện đi quá xa.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐN Harry Potter] Mây ngàn và em
FanfictionGiữa đồng nội xanh ngát hương cỏ. Giữa tầng mây hồng lửng lơ giữa trời. Chỉ mình em giữa mây ngàn bát ngát với những sự hoang tưởng kì lạ. @meo