"Thích hay không?"

194 24 2
                                    







.....


...Ngón tay lướt qua tóc của Eunsim, cái chạm trên đôi má trắng nõn non nớt của cô gái như có như không, tựa như que diêm quẹt vào mặt, trên má cô bất ngờ bùng cháy không kịp phòng ngừa.

Trong lúc hoảng loạn, coi theo phản xạ quay đầu đi, tránh khỏi tay Junghwan, sau đó nhìn anh với khuôn mặt đỏ bừng không biết làm sao.

Anh hạ tay xuống. Trầm mặc nửa giây, dùng vẻ mặt bình thường nói:
"Không phải cố ý."

Cô khó hiểu, thấp giọng hoang mang hỏi: "Không phải cố ý cái gì?"

"Đụng vào mặt em."

Bốn chữ ngắn ngủi nhẹ nhàng bâng quơ, lại khiến mặt càng đỏ, tim cũng đập dồn dập. Cô nhìn đi chỗ khác, nhìn một lúc, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, bình tĩnh thốt ra một câu: "Em biết."

Câu trả lời này khiến Junghwan có chút kinh ngạc.

Anh nhướng mày: "Biết gì?"

Âm cuối hơi nhướng lên, biểu thị nghi hoặc.

"Em biết anh không phải cố ý." Eunsim lại nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc,
"Bởi vì anh không phải loại người như vậy."

Junghwan nhìn chằm chằm cô gái nhỏ thanh tú đỏ bừng khuôn mặt, bỗng nhiên nở nụ cười không rõ ý tử: "Loại người thế nào?"

Eunsim bị hỏi đến ngây người.

Người đàn ông này thường có vẻ ngoài lạnh lùng và côn đồ, như thể anh không quan tâm đến bất cứ điều gì, nhưng đôi mắt của anh lại cực kỳ sắc bén ngông cuồng, tràn đầy sự hung hăng và áp bức, bình thường không dám lỗ mãng.

Nhìn thấy ánh mắt này, thực sự bị sốc, cô ấp úng hai giây trước khi trả lời: "Loại sẽ lợi dụng các cô gái."

Anh ghé sát vào cô, nghiêng đầu, độ cong của khóe miệng ngả ngớn tùy ý: "Tôi đã táng tận lương tâm làm những  chuyện xấu, vậy lợi dụng em không phải rất bình thường sao."

"..."

Cô trầm mặc, một lát sau mới cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói:
"Thực ra em cũng không biết tại sao, em chỉ cảm thấy trong xương cốt anh không phải người xấu, hơn nữa anh sẽ không bắt nạt em, không làm tổn thương em."

Giọng nói vừa đáp xuống, bốn phía đột nhiên yên tĩnh, chỉ có gió đêm nhẹ nhàng lướt qua.

Từ khoảng cách gần như vậy, Junghwan nhìn Eunsim, gần như có thể nhìn thấy lông tơ mềm mại trên khuôn mặt của cô gái nhỏ và hàng mi dài đen dày.

Không biết qua bao lâu, nụ cười trên mặt nhạt đi.

Anh lại chậm rãi đứng thẳng lên, cúi đầu nhìn cô, bình tĩnh nói:
"Vậy nếu như tôi nói cho em biết, mỗi lần nhìn thấy em, tôi đều muốn bắt nạt em thì sao."

Cô sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trợn tròn mắt kinh ngạc, không thể tin được.

Mỗi lần nhìn thấy cô, muốn bắt nạt cô...

Có ý gì?

Đầu óc quay cuồng, thậm chí không biết nên phản ứng như thế nào.

Nhưng mà, vào lúc này, người đàn ông trước mặt lười biếng câu môi dưới, tùy ý nâng tay nhẹ nhàng xoa gáy cô, tùy ý nói:
"Tôi đùa em thôi, nhát như vậy."

(Chuyển Ver). | So Junghwan | -Nụ Hôn Cháy BỏngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ