Đáng giá

143 20 0
                                    

...

..............



Sau khi Junghwan hỏi xong, mọi người đều bị khí thế âm trầm hung hãn như sói của anh làm cho kinh sợ, bọn họ thất thần nhìn nhau, im lặng như ve sầu mùa đông.

Tam chơi với chiếc vòng tay Phật, đôi mắt lớn bằng hạt đậu xanh hơi nheo lại, trong lòng bắt đầu cân nhắc.

Anh ta và Junghwan làm việc dưới quyền của Lão Kim, cả hai đều ở Iksan, giao tiếp với nhau rất nhiều nên đương nhiên biết thủ đoạn của Junghwan.
Vị gia này nổi tiếng hung ác, tàn nhẫn vô tình đến lục thân không nhận, điên lên ai cũng không nể mặt.

Lần này Tam nghĩ mình đã có một kế hoạch tốt khi lấy con nhỏ này ra khai đao.

Anh ta nghĩ, kết quả cuối cùng, tốt nhất là buộc Junghwan rời khỏi đây, cũng có thể cảnh cáo anh, về sau tốt nhất chấp nhận chuyển biến, kính cẩn gọi là anh ta "Tam ca".

Muốn nói Tam không sợ sao? Tất nhiên là anh ta sợ.

Nhưng anh ta nghĩ lại, anh ta bây giờ là người đầu tiên dám khiêu chiến với So Junghwan, bao nhiêu anh em dưới tay anh ta đều đang trợn mắt ngoác mồm nhìn, không nói nhướng mày tỏ vẻ uy quyền, bộ dáng làm căng dù sao cũng phải căng cho đủ.

Hơn nữa, cuộc sống bị cưỡi trên đầu, Tam thực sự chịu quá đủ rồi.

Suy nghĩ một hồi, Tam cầm hộp thuốc lá trên bàn lên, lắc ngược hai lần rồi rút ra một điếu. Người bên cạnh mắt tinh nhanh tay, vội vàng châm bật lửa đi tới.

Tam châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi nhả ra, trầm giọng nói: "Anh Hwan, con nhỏ này đâm vào mắt anh em của tôi, vật lộn đôi chút, cũng là chuyện bình thường."

Nghe vậy, con ngươi Eunsim run lên, không thể tin được nói:

"Chú nói bậy bạ gì vậy? Tôi còn không biết anh em chú là ai, đâm vào mắt anh ta khi nào?"

"Ý nhóc là anh em của tôi vu oan cho nhóc?" Tam cười lạnh nói.

Vừa lúc đó, một người đàn ông cao gầy mặc áo khoác xám đẩy cửa bước vào. Vùng mắt trái của anh ta được quấn bằng một miếng gạc vuông, dáng vẻ khá ngay thẳng, sắc mặt tái nhợt, mắt phải còn lại đầy vẻ giang hồ.

Anh ta đi đến trước mặt Tam, gọi một cách kính cẩn: "Tam ca."

"Yo, đến vừa lúc." Bàn tay kẹp điếu thuốc của Tam giơ lên, nháy mắt với anh ta một cách không để lại dấu vết, "Nào, nói cho anh Hwan biết, mắt chú bị sao đi."

Người đàn ông ngầm hiểu, gật đầu: "Vâng, Tam ca."
Anh ta chạm vào miếng gạc trên mắt, quay đầu giơ ngón tay lên, nháy mắt giả vờ dáng vẻ tức hộc máu rồi nói:

"Đều là con nha đầu này! Em chỉ cùng nó nói vài câu, mẹ nó, nó lấy nước ớt xịt vào mặt em, thậm chí còn dùng dao chém em! May mắn là em kịp thời né tránh, lưỡi dao lướt qua mí mắt em, nếu đi lên nửa tấc, con mắt của em không còn nữa rồi!"

Nghe những lời này, cô không thể nhịn được nữa, tức giận:
"Ngậm máu phun người! Tôi chưa từng gặp anh!"

Ánh mắt thiếu nữ kiên định như đuốc, người đàn ông chột mắt bị nhìn cô nhìn nhất thời cảm thấy chột dạ, lập tức cao giọng hơn nữa, nghiêm khắc quát: "Còn muốn không thừa nhận!"

(Chuyển Ver). | So Junghwan | -Nụ Hôn Cháy BỏngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ