Bị Dọa rồi?

224 23 5
                                    

...

Lỗ tai hai bên bỏng rát, nhìn khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, nhất thời không nói nên lời.

Thầm nghĩ người này đúng là mất dạng lúc nào không hay.

Không biết trả lời thế nào, Eunsim lại im lặng, hai mắt cụp xuống, thất thần ngồi trên ghế phụ. Một lúc sau, nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh, Junghwan buông dây an toàn.

  Cô sửng sốt, qua cửa sổ xe nhìn xung quanh, khung cảnh đường phố xa lạ, xe cộ tấp nập, mấy cự thú khổng lồ bằng thép được đúc bằng bê tông cốt thép, dưới ánh đèn, mỗi bức tường kính đều giống như một viên kim cương cắt ra, tràn đầy bầu không khí hiện đại lạnh lùng và vô cảm.

Iksan chỉ lớn như vậy, Hứa Phương Phỉ là người gốc thành phố, vì vậy cô ngay lập tức nhận ra khu vực này là trung tâm của thành phố, khu phố duy nhất không bị bỏ rơi bởi thế kỷ mới, cũng là khu vực có giá nhà đất cao nhất.

Trong lòng dâng lên một tia lo lắng.

Cô do dự nói: "Anh dẫn em tới đây làm gì?"

"Đói bụng." Junghwan nói, "Tìm chỗ ăn cơm."

Cô gái nhỏ ồ gật đầu, tiếp tục ngồi trong xe không nhúc nhích.

Junghwan bước nửa bước liền nhận ra gì đó, quay lại nhìn cô.

Eunsim cảm thấy không thoải mái dưới ánh mắt của anh, lẩm bẩm: "Em sẽ đợi anh trong xe."

Anh ta nhướng mắt: "Chờ tôi đút cho em ăn?"

Cô sững người, không kịp phản ứng.

So Junghwan không đợi Eunsim trả lời, vươn cánh tay dài ra, trực tiếp mở cửa phụ cho cô, đứng tại chỗ, rũ mắt uể oải nhìn cô. Thấy cô gái nhỏ vẫn như cũ bất động, anh hơi nhướng mày, vô cùng hứng thú phun ra mấy câu: "Hay là, đợi tôi cõng em xuống?"

Lần này, Eunsim cuối cùng cũng hiểu anh muốn đưa cô đi ăn cơm.

Không có công tự dưng được thưởng. Bảo anh đưa cô về nhà đã đủ phiền phức rồi, làm sao vô cớ không biết xấu hổ để anh lại mời khách.

Vì lòng tự trọng, Cô xua tay từ chối không chút do dự: "Cảm ơn, em về nhà ăn được rồi."

"Em về nhà còn phải tự mình nấu ăn." Vẻ mặt anh bình tĩnh: "Không thấy phiền phức sao?"

"Nhưng..."

"Lúc trước tôi đã ăn bánh bao mẹ em làm, rất ngon." anh nói tiếp: "Lần này coi như mời lại em."

Nghe những gì anh nói, không nói nên lời, vì vậy cô chỉ có thể xấu hổ đồng ý.

Không lâu sau, đi theo anh vào một nhà hàng bên đường.

Nhà hàng có mặt tiền lớn, trang trí tinh xảo, đèn sáng trên cao, gạch ốp tường trắng không tì vết, bầu không khí ở đâu cũng cảm thấy lúng túng.

trước đây chưa bao giờ biết rằng việc đi ăn ở một nhà hàng cao cấp cũng là một bài kiểm tra tâm lý của một người như vậy.

Cô vô thức cúi đầu xuống.

Trái ngược với vẻ bất an của cô gái, người đàn ông đi cùng cô trông lạnh lùng và điềm tĩnh.

(Chuyển Ver). | So Junghwan | -Nụ Hôn Cháy BỏngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ