Chương 6: Cô như quả đào ngọt lịm

348 15 0
                                    

Tim Điền Tư đập đến khó chịu.

Hồ Già nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt sáng lên như động vật họ mèo đang săn mồi.

"Cởi ra giúp tôi đi." Cô khẽ nói, anh không biết cô thoa son dưỡng gì mà khiến đôi môi mềm mại như hoa hồng.

Tay anh vô thức đặt lên vai Hồ Già.

Cảm giác mát lạnh như ngọc khiến Điền Tư không kìm được mà vuốt ve nhẹ nhàng, muốn sưởi ấm cô.

Cô chưa bao giờ cho phép anh chạm vào mình. Ngay cả khi cưỡi lên người anh, Hồ Già cũng luôn giữ chặt tay Điền Tư, miệng liên tục thốt ra những lời tục tĩu để sỉ nhục anh, khiến tai anh đỏ bừng như sắp nhỏ máu, nhưng gậy thịt lại càng sưng to hơn, muốn được cô vuốt ve rồi bắn ra tinh dịch nóng hổi.

Sau khi quen Hồ Già, Điền Tư thường cảm thấy ghê tởm sự giả tạo của bản thân.

Trong lòng muốn cô nhưng miệng lại luôn nói ra những lời trái ngược, rõ ràng muốn dùng tay vuốt ve cô nhưng tay lại luôn cô quạnh đặt sau lưng.

"Tay anh trai ấm quá." Hồ Già nói với anh bằng giọng nũng nịu. Với cô, "anh trai" là một từ mang nghĩa xấu.

"Nhưng ai cho cậu sờ tôi vậy?" Quả nhiên, giây tiếp theo, Hồ Già đã lạnh lùng thay đổi sắc mặt.

Ánh mắt Điền Tư lóe lên, anh buông tay ra, lòng bàn tay vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô.

Nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Điền Tư, Hồ Già không khỏi mỉm cười.

"Chỉ được cởi, không được sờ." Cô nói với anh.

Lòng bàn tay Điền Tư có hơi đổ mồ hôi.

Chiếc nơ bướm tinh tế sau gáy Hồ Già đã được anh cởi ra, nhưng anh lại không dám cởi hẳn xuống giúp cô.

Tệ hơn nữa là, anh thậm chí còn chưa nhìn thấy cơ thể trần trụi của Hồ Già, bản thân đã cương cứng đến mức tạo thành một cái lều nhỏ.

Trong lòng anh đã tưởng tượng về Hồ Già, về hình dáng bộ ngực, màu sắc đầu vú và cả ánh mắt cô nhìn anh.

"Cởi đi chứ." Hồ Già không hài lòng mà thúc giục Điền Tư, "Cậu ngốc à?"

Cuối cùng Điền Tư cũng cởi được lớp vải mềm mỏng ấy xuống.

Đồng thời, anh cũng quay mặt đi, không dám nhìn cô.

Hồ Già liếc nhìn phần dưới của anh rồi bật cười.

"Đúng là đồ ngốc."

Hồ Già đưa tay lên, trêu chọc vành tai của Điền Tư, tai anh vì sung huyết mà sờ vào nóng hổi.

"Đừng ngại vậy chứ," Đôi mắt Hồ Già long lanh ánh sáng và vô cùng ranh mãnh, cô dùng giọng nói mềm mại dụ dỗ anh, "Tôi đã nhìn trọn cậu rồi, cậu nhìn lại tôi, chúng ta là có qua có lại, đúng không?"

Mặt Điền Tư đỏ bừng lên.

Lý trí của anh liên tục bị Hồ Già lung lay.

"Có qua có lại?" Anh lặp lại lời Hồ Già.

"Đúng vậy, có qua có lại" Hồ Già nhón chân, ôm lấy Điền Tư, ôm lấy như một đứa con trai của cô.

Ở một mức độ nào đó, Hồ Già khá thích Điền Tư, cô thích vẻ ngoài của anh, thích sự giáo dục của anh, thích lòng tự tôn của anh.

[H Văn] Bơi Đêm - Dã Bồ Tát (ONGOING)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ