Chương 10: Mua thuốc

354 13 0
                                    

Buổi tối, Điền Tư mời bạn bè ăn cơm.

Thời gian ăn tối ở Quyến Trung rất gấp gáp nên họ chọn một quán ăn gần đó.

Bảy tám người gọi một bàn đầy món, ai cũng đều ra sức chém giá Điền Tư, ai bảo anh là người đầu tiên lên bờ Thanh Hoa chứ?

Điền Tư ngồi ở giữa, bị bạn bè kẹp ở hai bên, tối nay có tiết tự học nên không thể uống rượu, họ bèn lần lượt mời Điền Tư uống hồng trà đá.

Nói là mời không bằng nói là rót, Điền Tư khách sáo uống hết một vòng rồi mới mỉm cười nhạt nói: "Được rồi, nếu tiếp tục uống nữa sẽ say trà mất."

Khi anh nói chuyện, biểu cảm trên mặt cũng khống chế một mức vừa đúng, cả người là vẻ trong sáng, sảng khoái.

Một nhóm bạn bè lời ra lời vào, cùng nhau cười đùa vui vẻ.

Thịnh Gia Vọng cười xong lại quay lại dáng vẻ trầm mặc.

Từ sau khi thất bại ở cuộc thi, cậu luôn trong trạng thái áp suất thấp.

Điền Tư mở chai nước khoáng đưa cho Thịnh Gia Vọng, vỗ vai cậu, bảo cậu hãy thả lỏng.

Thịnh Gia Vọng nhẹ nhõm thở ra, nhe răng cười với Điền Tư.

Đôi khi cậu thực sự rất ngưỡng mộ Điền Tư, đẹp trai, thông minh, được yêu mến, cảm xúc cũng rất ổn định.

Còn bản thân Thịnh Gia Vọng, ưu điểm duy nhất của cậu là giỏi toán, nhưng giờ lại trượt cuộc thi, cha không trách cậu nhưng cũng không thèm để ý đến cậu nữa.

Cảm giác lo lắng tê dại bò lên đỉnh đầu Thịnh Gia Vọng, cậu siết chặt chai nước khoáng, cố gắng thể hiện vẻ hòa đồng, vui vẻ hòa nhập với bạn bè.

Nhưng cảm xúc của Điền Tư thực ra cũng không ổn định.

Hồ Già không trả lời tin nhắn của anh, trong lòng anh như bị cái gì đó làm nghẹn lại.

Trên mặt nhìn như không có chuyện gì nhưng bàn tay dưới bàn lại hơi mâu thuẫn mà gõ gõ.

Nhuyễn Lệ tưởng là một bàn toàn món cay không hợp với khẩu vị anh, ghé lại rót cho anh cốc nước đá.

"Cảm ơn." Điền Tư lịch sự nở nụ cười, uống nước xong, anh liếc nhìn đồng hồ, còn 15 phút nữa họ phải về trường.

"Xin lỗi, tôi phải đi trước," Điền Tư đứng dậy với vẻ áy náy, "Thầy cô còn có việc tìm tôi, các cậu cứ ăn tiếp, tôi đi thanh toán." Khi anh nói chuyện, trên mặt vẫn là biểu cảm không chút sơ hở, ôn hòa, lễ phép, không để người ta có bắt bẻ được bất kì kẽ hở nào.

"Ôi, không sao, cậu đi đi."

Bạn bè ngồi trên bàn vẫy tay, đũa vẫn bay múa gắp đồ.

Cá pecca hôm nay rất ngon, đậu hầm tỏi cũng rất tuyệt.

Điền Tư ra khỏi quán liền đi thẳng đến hiệu thuốc.

Sợ gặp phải người trong trường nên anh cố ý chọn một hiệu ở xa.

Buổi chiều lúc ở bể bơi, đối với Hồ Già, anh thực sự đã mất kiểm soát, cô thích làm bậy mà anh cũng điên theo.

[H Văn] Bơi Đêm - Dã Bồ Tát (ONGOING)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ