Trước đây bận rộn với công việc, bận rộn ở văn phòng, Dụ Đạc Xuyên rất ít khi có thời gian thư giãn thật sự. Cuối cùng cũng có bảy ngày nghỉ, mà nửa tháng tăng ca đó cũng không phải để hắn chạy đi ngắm cảnh xa xôi.
Dụ Khâm bị nam nhân đè dưới thân, hai mắt mở to mờ mịt. Nhưng thật mau, trong mắt đều là nước, là tình dục cùng sự cầu xin.
Xong việc, hai người cùng lăn ra ngủ.
Đêm qua lăn lộn quá muộn, khi tỉnh lại đã là giữa trưa.
Đầu óc mơ màng và nặng trĩu, sau một lúc lâu mới có thể nhìn rõ mọi thứ, Dụ Khâm xoa xoa mắt, nhìn xuống, phát hiện chăn trên người mình đã bị kéo lên. Dụ Đạc Xuyên đang quỳ giữa hai chân cậu, ngón tay chấm vào thứ gì đó hướng về phía thân dưới cậu.
".......Ô?"
Miệng huyệt chợt lạnh, Dụ Khâm theo bản năng rụt chân lại.
"Bảo bảo, đừng nhúc nhích." Dụ Đạc Xuyên đè đầu gối cậu, "Phía dưới sưng lên, để ba ba bôi thuốc cho."
Dụ Khâm ngơ ngác chớp mắt, mặt đỏ bừng lên ngượng ngùng, không dám lộn xộn. Dụ Đạc Xuyên thoa thuốc cho cậu xong, liền đặt hũ thuốc mỡ trên tủ đầu giường, cúi xuống và bế cậu đi vào phòng tắm.
Khi thoa thuốc mỡ lên vết thương, cảm giác lạnh lẽo phía dưới làm cho Dụ Khâm không cảm nhận được nhiều đau đớn. Cúi đầu để đánh răng, cậu nhìn thoáng qua mới thấy môi âm hộ sưng lớn, khiến cậu hoảng sợ vô cùng.
Rõ ràng ngày hôm qua lúc cậu ngất xỉu không đến mức nghiêm trọng như vậy.
Cậu trừng mắt nhìn Dụ Đạc Xuyên, miệng đầy bọt biển: "Hôm qua người đã làm gì!"
Dụ Đạc Xuyên liếm vành tai cậu, không chút bối rối mà phủ nhận: "Cái gì cũng không làm."
Biểu cảm của hắn không có chút sơ hở, Dụ Khâm nhìn chằm chằm một hồi rồi tức giận đánh răng tiếp, nói không rõ lời: "Thế tại sao hôm nay em lại sưng lên thế này? Làm sao bây giờ?"
"Ta sẽ ôm em," Dụ Đạc Xuyên nói như thể đang đối xử với một món đồ chơi yêu thích, không ngừng hôn lên làn da trần của cậu, "Được không?"
Thái độ của hắn quá nhẹ nhàng, Dụ Khâm mau chóng bị mê hoặc, nhanh chóng quên mất sự tức giận, súc miệng xong liền ôm lấy cổ Dụ Đạc Xuyên muốn hôn.
Sau bữa trưa, hai người đi xe đến hẻm núi nổi tiếng nhất ở X thị. Hẻm núi rất cao và dốc, khi lên đường núi họ đi bằng xe buýt. Dụ Khâm ngồi bên cửa sổ, thân mình lắc lư theo đường núi ngoằn ngoèo, thích thú va vào vai Dụ Đạc Xuyên.
Dụ Đạc Xuyên chiều chuộng hành vi trẻ con này của cậu, mỗi khi cậu va vào liền hôn một cái lên má trắng nõn.
Dụ Khâm kinh ngạc trừng mắt, sau đó dưới ánh nhìn cưng chiều của Dụ Đạc Xuyên, cậu chui vào khuỷu tay hắn, muốn được ôm.
Cửa sổ xe buýt rất lớn, có thể dễ dàng nhìn thấy phong cảnh bên ngoài. Dưới đáy hẻm núi nước chảy róc rách, lên cao là vách đá thẳng đứng, phủ đầy rêu xanh. Những tảng đá đen lớn che khuất ánh mặt trời, tạo ra bóng mờ dày đặc trong thung lũng.
Dụ Khâm lo lắng nói: "Bên ngoài trông có vẻ lạnh."
Dạc Xuyên vuốt nhẹ tóc Dụ Khâm, rồi cúi đầu hôn nhẹ vào đốt ngón tay: "Không sao đâu, mang theo áo khoác cho em rồi."
Dụ Khâm cảm thấy ngứa ngáy khi bị Dạc Xuyên nhéo, rụt tay lại, đột nhiên nhớ đến một chuyện, liền "Hừ" một tiếng, "Còn nhớ không, có lần trên xe, em vô tình chạm vào tay ba ba, định cầm lấy nhưng người lại hung dữ, đẩy tay em ra ngay lập tức."
Dạc Xuyên nhìn Dụ Khâm dẩu miệng kể tội, nhịn cười nhận lỗi: "Ta sai."
"Lúc đó em nghĩ rằng..." Dụ Khâm ngậm ngùi, "Rằng người ghét em, nên không muốn em đụng vào."
"Sao có thể chứ." Dạc Xuyên hôn lên môi Dụ Khâm, lưu manh nói: "Là bởi vì sẽ có phản ứng."
Dụ Khâm sửng sốt, suýt nữa là nước miếng sặc ra, mặt đỏ bừng, lên tiếng phản bác: "Em không có ý đó!"
Cậu thế nào cũng không đoán được sự khác thường của Dụ Đạc Xuyên là do cái này, nhớ lại nhiều lần cậu ôm Dụ Đạc Xuyên hoặc ở trên đùi hắn cọ, nam nhân lập tức lạnh mặt đẩy cậu ra, cậu liền lập tức hiểu ra.
"Người lưu manh!" Cậu nửa oán trách nửa ngọt ngào cầm tay hắn cắn một miếng.
Dụ Đạc Xuyên vuốt ve cổ trắng nõn của Dụ Khâm, đôi mắt thâm trầm muốn gặm nhấm khối thịt non kia: "Ta sợ sẽ dọa đến em."
Dụ Khâm chỉ nhìn thấy 1% những suy nghĩ tà ác và dơ bẩn trong nội tâm của hắn. Dụ Đạc Xuyên có bao nhiêu mong muốn khống chế cậu, chiếm hữu cậu, khát vọng đến mức nào, thì với cái đầu đơn giản của mình, Dụ Khâm không thể nào đoán được.
Đến đỉnh núi, ngôi làng đã được phát triển thành một làng du lịch, dân làng rất nhiệt tình chào đón và dẫn họ tham quan con đường núi đã được tu sửa và những địa điểm cũ. Nghe nói cây táo cổ thụ ở đó có giá trị hàng trăm triệu, hướng dẫn viên du lịch khi giới thiệu rất tự hào, khiến Dụ Khâm tò mò đến nỗi phải đi vòng qua chỗ đó.
Gần đến hoàng hôn, mọi người trên xe ăn một bữa tối đậm đà và đặc trưng của người dân địa phương. Đây là lần đầu tiên Dụ Khâm uống trà bơ, cảm thấy hương vị khá kỳ lạ, vừa béo lại vừa ngọt, nhưng sau khi nuốt xuống thì lại thấy dư vị rất đậm đà.
Khi xuống núi thì trời đã tối, tài xế xe buýt lái rất cẩn thận, mất 40 phút mới đến được chân núi.
Sau nửa ngày lăn lộn, Dụ Khâm cảm thấy có chút mệt mỏi, trở về phòng liền nằm dài trên giường, không muốn nhúc nhích. Dụ Đạc Xuyên tìm cho cậu bộ đồ ngủ, chuẩn bị nước ấm, rồi ân cần ôm cậu vào phòng tắm. Dụ Khâm ngâm mình trong nước ấm, nhìn Dụ Đạc Xuyên rời khỏi phòng tắm, hiểu rằng đêm nay hắn sẽ không đè mình ra lăn lộn nữa.
Nhưng cậu vẫn chuẩn bị cho chắc, sờ sờ miệng huyệt, vẫn sưng như cũ, liền trộm giấu dụng cụ súc ruột, tự mình rửa sạch mặt sau.
Cậu làm thực cẩn thận, chân muốn nhũn ra, chịu đựng cảm giác kỳ cục trong bụng, cắn răng làm nốt quá trình rửa ráy.
Khi đang rửa giữa chừng, Dụ Đạc Xuyên lần nữa gõ cửa hỏi cậu có thấy khó chịu hay mệt mỏi gì không, Dụ Khâm sợ tới mức thiếu chút nữa uống luôn dung dịch súc ruột.
Khi cậu đẩy cửa ra cùng gương mặt đỏ bừng, Dụ Đạc Xuyên lại một lần hỏi cậu có cảm thấy chóng mặt không, rồi mới vào phòng tắm.
Dụ Đạc Xuyên tắm rất nhanh, vì còn nhớ phải bôi thuốc cho Dụ Khâm. Sau khi thay đồ ngủ và rửa mặt xong, hắn liền đi ra ngoài.
Khi đẩy cửa, hơi nước từ phòng tắm bốc ra, làm mờ cảnh tượng trước mắt.
Dụ Đạc Xuyên dùng sức nhéo vào giữa trán, cảm nhận rõ ràng cơn đau, mới xác định đây không phải là ảo giác.
Dụ Khâm quỳ gối trên giường, trang phục bó sát màu đen bọc lấy cặp chân dài thẳng tắp cùng mông đầy đặn, eo nhỏ một tay có thể ôm hết, nhũ hoa tinh xảo như ẩn như hiện dưới lớp nội y ren, tạo một khe ngực nhỏ, vòng cổ bằng da, trên đầu cài một chiếc tai mèo màu đen.
Nghe thấy phòng tắm vang lên tiếng mở cửa, Dụ Khâm quay đầu lại, lông mi nhỏ dài, gương mặt còn kiều diễm hơn hoa hồng.
Hai tay cậu đỡ lấy ngực, lắc lắc mông, không thuần thục lắm mở miệng: ".....Chủ nhân, mời, mời ngài hưởng dụng mèo con."
Cũng không biết là học từ đâu. Nói xong cậu có chút thẹn thùng, cắn môi sợ hãi nhìn Dụ Đạc Xuyên.
Trong nháy mắt kia, thân nhiệt Dụ Đạc Xuyên bỗng tăng lên vù vù như nhúng phải nước sôi, đầu "ong" một cái, choáng váng, gân xanh trên thái dương nhảy lên thình thịch.
Hắn biết tình huống hoa huyệt của Dụ Khâm như thế nào, cố gắng duy trì chút lý trí cuối cùng, thanh âm khàn đến kỳ cục: "Đừng nháo, Khâm Khâm."
Ai ngờ Dụ Khâm bò tới, cặp mông béo tròn nhắm ngay mặt hắn, như là kỹ nữ đang chờ đợi dương vật nam nhân: "Có thể, có thể dùng mặt sau......"
Phòng chợt yên tĩnh dị thường.
Dụ Khâm mê mang chớp mắt, sốt ruột bồi thêm một câu: "Em đã rửa sạch sẽ! Không, không dơ........."
Thanh âm sau lưng không biết từ khi nào đã tới bên tai, nhiệt khí phun trên vành tai cậu, hun nóng cậu đến run rẩy.
"Em cho rằng ta luôn không dùng mặt sau, là vì cảm thấy dơ?"
Dụ Khâm ngơ ngác hỏi: "Không phải sao?"
"Bang!" Cánh mông đột nhiên bị tát mạnh, lực đạo lớn đến mức Dụ Khâm thiếu chút nữa không quỳ nổi.
"Đau!" Cậu nước mắt lưng tròng lên án.
"Bang!"
Lại một tát. Đánh vào bên mông còn lại, cách lớp vải mỏng tang còn nhìn thấy được vệt bàn tay, mông thịt kích động nảy lên làm cả người hắn khô nóng.
"Ngốc." Mông thịt mềm mại bị hung hăng xoa bóp, "Chịch chết em."
Mông chợt lạnh, mảnh vải từ mông đến chân đều bị nam nhân xé rách.
Hậu huyệt phấn hồng thẹn thùng bại lộ trong không khí, Dụ Đạc Xuyên chấm nước trên âm hộ Dụ Khâm, đầu ngón tay hướng đến lỗ đít cậu xoa xoa, nhét vào một ngón tay.
"Ha......"
Dụ Khâm đã tự khuếch trương ba ngón tay khi ở trong nhà tắm, bởi vậy Dụ Đạc Xuyên dễ dàng thọc hai ngón tay vào, lòng bàn tay xoay tròn một vòng, sờ được một điểm nhô lên.
"A!"
Thân thể Dụ Khâm lập tức ngã trên giường, nước mắt rưng rưng quay đầu lại: "Ba ba......"
"Thoải mái sao?" Dụ Đạc Xuyên ấn lên thành ruột, khuếch trương lỗ nhỏ mềm xốp, rồi mới bỏ thêm một ngón tay vào.
"A.......Thoải....Ư a.......Thoải mái......."
Ngọc hành phía trước bắt đầu chảy nước, âm hộ cũng trở nên ướt át, Dụ Khâm chỉ cảm thấy ngứa, muốn có gì đó thọc vào gãi ngứa cho cậu, hai mông không an phận lắc lư, bị nam nhân đánh một cái mới dừng lại.
Dụ Đạc Xuyên hạ thân ngạnh phát đau, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để hiểu hậu huyệt của cậu phải ăn đủ bốn ngón, mới có thể ăn vào dương vật của mình được.
"Tiến vào.....Ba ba cầu người....... Mau tiến vào...."
Huyệt khẩu bị tát lên, Dụ Khâm khóc lóc nắm lấy côn thịt nam nhân, hậu huyệt đói khát phun nước, quy đầu vừa để lên đã không chờ nổi thít vào.
"A......"
Dụ Khâm cắn môi dưới, lỗ đít bị căng đến trắng bệch, cậu nỗ lực thả lỏng, cố gắng ăn hết cây gậy thịt siêu to khổng lồ này.
"Quá lớn....." Mới chỉ tiến vào đầu khấc, cậu đã có chút không chịu nổi, nắm chặt giường nhỏ giọng nức nở, tai mèo run rẩy.
Dụ Đạc Xuyên cách tất chân xoa bóp hai cánh mông thịt, côn thịt bị thành ruột cắn chặt, hắn hung hăng đánh mông cậu vài cái, ra lệnh cho Dụ Khâm tự bẻ mông ra.
"Hung cái gì nha....." Dụ Khâm mếu máo, bàn tay thò ra sau mông, sờ soạng cặp mông bị đánh sưng, ngoan ngoãn bẻ đôi ra, "Cho người thao là được."
Dương vật thong thả tiến vào, căng chặt vách thịt, gân xanh dương vật bị thành ruột bao lấy gắt gao, cảm giác kỳ dị xâm lấn khác hẳn so với nữ huyệt. Sau đó, côn thịt bắt đầu động, khoái cảm giống như nước biển, từ sau ập vào thân thể cậu, đem cậu đẩy lên cao.
Mông thịt bị nam nhân nắn bóp biến dạng, Dụ Khâm khóc ô ô bắt lấy tay hắn, khó chịu thở gấp: "Ba ba...."
Cậu nói: "Toàn bộ, toàn bộ đều là của người......"
Toàn thân cậu, từ trên xuống dưới, mỗi một tấc đều bị Dụ Đạc Xuyên chiếm hữu.
"Khâm Khâm." Dụ Đạc Xuyên cúi người hôn sống lưng cậu, khẽ liếm da thịt nuột nà, thanh âm khàn khàn: "Em là của ta."
Dụ Khâm bị dương vật đâm đến tê dại, nghe vậy sờ soạng nắm tay Dụ Đạc Xuyên, mười ngón tay đan vào nhau: "Ưm..... Thích ba ba...."
"Thật ngoan." Dụ Đạc Xuyên yêu thương hôn khắp mặt cậu, hai tay nắm chặt chút, tăng lực đạo ra vào trong lỗ đít.
Thời điểm Dụ Khâm mua tất chân đại khái không nghĩ mông mình lớn vậy, căng chặt quần tất khiến nó hằn hết lên mông cậu, thít chặt tạo ra vệt đỏ.
Sau khi mặc eo cậu trông càng nhỏ hơn, nội y ren có một cái dây, chỉ cần kéo một cái liền tụt hết, nhưng Dụ Đạc Xuyên không cởi nó ra, ngón tay từ bên rìa thăm dò vào trong, dùng sức xoa bóp bầu vú to mềm.
"Đau..... Ba ba....." Dụ Khâm đáng thương đặt tay lên bàn tay đang nắm bóp ngực mình, "Đau nha....."
"Xoa lớn cho em, nhẫn nhịn chút."
Dụ Khâm mới không nghe lời hắn, xấu tính đẩy tay hắn ra, "Đau muốn chết! Không được niết! Quần áo sắp hỏng rồi!"
Dụ Đạc Xuyên mắt điếc tai ngơ, kéo phần áo ngực chống đỡ đầu vú, cúi đầu dùng sức ngậm vào trong miệng.
Dụ Khâm đau khóc ròng, núm vú bên kia run rẩy theo tiếng nức nở, nam nhân xem đến đỏ mắt, tát bép lên bầu vú phóng đãng: "Về sau không được mặc buộc ngực nữa."
Hắn nói: "Ba ba mua cho em nội y."
Dụ Khâm đỏ bừng hai tai, mắt phiếm nước: "Mới không cần..... Em, em làm sao gặp người khác....."
Nói xong câu đó, Dụ Đạc Xuyên giương mắt nhìn cậu, trong mắt là dục vọng mãnh liệt thâm trầm khiến Dụ Khâm hoảng sợ, giống như nhìn vào mặt biển tĩnh lặng trước sóng thần, theo bản năng co rúm một chút.
"Cho nên phải giấu em trong nhà, không cho đi đâu nữa." Thanh âm nam nhân ngày càng trầm, ngày càng thấp, không biết nghĩ cái gì, dè lại vòng eo mảnh khảnh, điên cuồng đẩy hông.
"A! A..... Không được..... Ba ba, chậm một chút! Chịu không nổi!"
Đột nhiên bị tấn công mãnh liệt như vậy, Dụ Khâm không có một tia phòng bị, nước tiểu trào ra khỏi dương vật không kiềm được, nữ huyệt sưng đỏ cũng bị trứng dái đánh đến tê dại, hậu môn bị tàn sát không thương tiếc.
"Ba ba! Thật sự không được! A! Chậm một chút....... Đừng đẩy nữa! Đừng đỉnh! A a..... Hư rồi..... Chịu không nổi! Ba ba!"
Dụ Đạc Xuyên phát điên thao cậu, tay nắm lấy vòng cổ cậu, như nắm vòng cổ huấn luyện chó, ép Dụ Khâm ngửa đầu, yết hầu bị liếm láp.
"A! Ba ba! Dụ, Dụ Đạc Xuyên! Nhẹ đỉnh! Nhẹ đỉnh, ô ô...... Chết mất......... Bị làm hỏng rồi......"
Cậu không biết Dụ Đạc Xuyên hiện tại trong đầu đều là hình ảnh đem cậu cầm tù, cổ vòng cổ biến thành xiềng xích, tưởng tượng cậu bị nam nhân chộp trong tay, xoa vú lớn đeo khuyên, cả ngày rộng mở chân cho phụ thân thao làm, bắn tinh, mỗi thời khắc trong lỗ lồn đều chứa tinh dịch nóng bỏng, bị dạy dỗ thành chó cái hoàn toàn bị thuần phục nằm dưới chân chủ nhân.
Hạ thân Dụ Đạc Xuyên ngạnh đến phát đau, côn thịt liều mạng đâm vào hậu huyệt, thọc vào nếp uốn của ruột, cũng không quan tâm mà đâm thẳng tiếp.
Dụ Khâm cảm giác mình sắp chết, mãnh liệt như vậy, khoái cảm khủng bố như vậy, làm gì có người nào có thể thừa nhận.
"Ô ô ô...... Cầu người, ba ba, chậm một chút...... A! Đừng sâu như vậy, muốn chết, thật sự muốn chết! Cầu người....Ô a!"
Tai mèo không biết khi nào bị rơi một bên, áo ngực cũng mở toang, treo ở trên vai đong đưa: "Ba ba...... Lão công, bị thao hỏng rồi, đừng đỉnh chỗ đó, đừng đỉnh! A!"
Cậu gian nan mà cúi đầu, phát hiện khăn trải giường đã tích một bãi chất lỏng màu vàng, dương vật nhỏ vung vẩy, rỉ nước tiểu, cậu rốt cuộc hỏng mất: "Nước tiểu... Nước tiểu...... Người đừng chịch! Ba ba! Ô... Muốn chết mất......" Cậu quơ quơ tay, bắt được một bên tai mèo, nước mắt tích tụ trên mặt, ướt nhẹp một mảnh, "Biến thành...... Biến thành mèo nhỏ mất khống chế......"
"Đáng yêu như vậy." Dụ Đạc Xuyên vớt thân thể cậu lên, nhặt cài đầu đeo lại cho Dụ Khâm, vuốt lưng bé mèo đáng thương, "Mèo dâm bị chịch bắn nước tiểu!"
"Ba ba!" Dụ Khâm xấu hổ, cổ đều đỏ, qua hàng nước mắt trừng hắn, nói không nổi một câu hoàn chỉnh.
Dụ Đạc Xuyên lau sạch nước mắt cậu, hôn khóe mắt: "Ngoan, nâng mông lên."
Nam nhân đè Dụ Khâm ra làm tới rồi hừng đông, khi xong xuôi, bộ đồ đã hoàn toàn không thể nhìn nổi, hậu huyệt không ngậm nổi tinh dịch tràn ra, toàn bộ chảy xuống đùi. Hai vú cũng bị chơi đến đỏ bừng, nhũ thịt đầy vết hôn, núm vú bị mút đến sưng lớn màu hồng diễm lệ.
Dụ Khâm ghé vào ngực Dụ Đạc Xuyên, dư âm cao trào làm cậu co rút một chút, thanh âm đứt quãng: "Em lại... Không bao giờ...... Không mặc......"
Ánh mắt cậu không còn tiêu cự, trong miệng lẩm bẩm: "Thật là đáng sợ...... Thật là đáng sợ......"
BẠN ĐANG ĐỌC
(Song tính/ Phụ tử) Khâm Khâm
RomanceTác giả: Đường Đệ Nguồn convert: DuFengYu Editor: Yangdangdingu Số chương: 47 Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Dụ thụ, H văn, Song tính, Phụ tử, Niên thượng, Loạn luân