Thiên Đăng

53 7 3
                                    

Hơi thở buốt giá của sương sớm, khi mà vầng ánh dương vẫn kia ló dạng. Vương quân đã thức dậy từ sớm, chàng vẫn giữ cái thói quen như thế kể từ khi đặt chân đến đất Đan này. Ngồi trầm tư mà ngắm nhìn khung cảnh dần rạng đông, vẫn luôn âm thầm mà theo dõi sự thay đổi từng chút một.
Ánh mắt lam biếc vẫn như đứng giữa hai ranh giới, chẳng biết thật sự đang nghĩ về điều gì nữa. Hơi thở thoáng ra đã như đông kết trước cái lạnh sương kia. Chỉ khoác lên vai tấm áo lông thú mà Shinobu đã may cho, chàng vẫn luôn trân trọng từng món vật, từng khoảng khắc bên hiền thê của mình, chàng chỉ sợ rằng, sau năm năm này sẽ không còn cơ hội nữa. Giyuu chàng, trân trọng từng khoảng khắc, từng giây phút được bên cạnh Shinobu, nhiều nhất có thể. Khuôn ngực cảm thấy nặng trĩu, chàng khẽ ho khàn giọng, lấy tay che đi miệng và đọng lại đó vẫn luôn là một ngụm máu. Nó muốn mách bảo rằng thời gian cận kề, không còn nhiều thời gian nữa rồi. Ngay khi con tim vẫn còn do dự thì hãy nên dũng cảm mà đưa ra quyết định cuối cùng, một quyết định dứt khoát và nhẫn tâm nhất.
Điện hạ...chàng vẫn dậy sớm như vậy ư.
Là giọng của Shinobu, Giyuu nhanh chóng lấy khăn lau đi vết máu trên lòng bàn tay và môi, giấu trong vạc áo, tỏ ra tĩnh lặng như thường lệ, từ từ nhìn về phía của Shinobu.
Sao hôm nay nàng dậy sớm thế, ngủ không ngon giấc sao, hay là ta bảo Thái y đến kê cho nàng vài than thuốc bổ để định thần nhé.
Shinobu cảm thấy sau mà đức lang quân của nàng lại có những biểu hiện rất lạ thường, như trầm tư hơn, ôn tồn hơn, cứ như đang cố giấu nàng điều gì.
Chàng...đang giấu thiếp chuyện gì đúng chứ?
Shinobu hỏi ngay vào vấn đề, nhưng Giyuu đã sớm hồi đáp lại để Shinobu xoá tan đi nghi ngờ của chính nàng.
Ta chằng có gì giấu nàng cả... Chỉ là ta đang tự suy tư rằng, gánh nặng trên vai lúc này đến khi nào mới có thể buông bỏ được.
Chỉ mong thiên hạ sớm được nhất thống, Từ Quốc ta có thể an yên, độc tôn. Đến khi đó, ta muốn được từ quan, bỏ hết những chuyện chính sự, quân doanh mệt nhọc này, có thể đưa nàng, cùng nhau tự do tự tại mà ngao du thiên hạ tươi đẹp này.
Shinobu bước đến bên cạnh của Giyuu, một Vương gia hào môn như chàng cũng có những nỗi niềm dân dã đến vậy sao.
Chàng cũng suy nghĩ như vậy sao, làm thiếp bất ngờ quá đấy.
Giyuu nghiêng nhẹ đầu, cười.
Bộ, nàng không muốn sao, hay vẫn muốn là một Nam Uyển Vương Hậu cao cao tại thượng.
Shinobu đưa đôi mắt Tử Đằng nhìn về chân dung của Giyuu, nói.
Thiếp vốn dĩ từ ban đầu đã không hề muốn vướng bận đến cái gọi là Vương tộc công khanh. Chỉ cần người mình yêu, chỉ cần người đó là chàng, mọi thứ khác đều không quan trọng, bởi chàng là chàng, là nam nhân mà thiếp nguyện gửi gắm cả đời này, là đức lang quân của lòng thiếp.
  Shinobu càng nói thì trái tim của Giyuu lại càng thêm quặn thắt lại, bởi tình sẽ càng thêm nặng sâu, dứt bỏ sẽ thật khó khăn cho chính chàng cũng như cho chính nữ nhân mà chàng yêu. Giyuu ôm chầm lấy Shinobu, như tự muốn dặn lòng với chính bản thân mình, ngươi sẽ làm cho nàng ấy phải đau khổ, sẽ phải bi lụy cả một đời, ngươi đã phụ tấm lòng của nàng ấy, đã phụ tấm lòng của nữ nhân mà ngươi yêu.
Điện hạ...người sao vậy...
Shinobu càng thêm thắc mắc hơn về những hành động của Giyuu, nhưng đáp lại đó Giyuu chỉ thì thầm.
Chỉ là ta muốn ôm nàng...chỉ đơn giản là như vậy thôi.
Những tia nắng đầu tiên đón chờ ngày mới, cả hai vẫn thật nhẹ nhàng, như thời gian đang chậm lại trong đôi mắt họ. Thay vào đó cả hai người đang đắm chìm trong thế giới riêng của cả hai người, vẫn cứ như thế, như thế. Shinobu ghì lấy tấm lưng của Giyuu, cảm nhận lấy hơi ấm của chàng giữa tiết trời se se lạnh lúc ban sớm, nàng thủ thỉ thật nhỏ nhẹ với Giyuu, như muốn nói lên tiếng lòng của nàng.
Ấm quá, vòng tay của chàng vẫn luôn đem lại cho thiếp một cảm giác bình yên, ấm áp để không thể rời được. Giá như, hai ta có thể như thế này mãi.
Giyuu lại rơi vào khoảng trầm tư lần nữa, nhẹ nhàng xoa dịu tấm lưng nhỏ nhắn của Shinobu, áp nàng vào lồng ngực mình, miệng chàng vẫn tỏ ra những lời yêu thương ấy.
Chỉ cần có ta ở đây, nàng yên tâm.

[烕鬼の刃][GiyuShino]劫劫与你(Kiếp Kiếp Bên Người)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ