Chap 34: quát

227 14 11
                                    

Từ ngày hôm ấy Hoàng Hùng chẳng quan tâm đến Hải Đăng nhieều nữa , anh dần học thói quen tự chăm sóc cho bản thân mình, học cách nấu ăn , giữ gìn sức khỏe chẳng cần ai nhắc nhở . Mỗi khi Hải Đăng có những hành động quan tâm đều bị anh từ chối thẳng , lần nào cũng chỉ một câu nói " Cảm ơn em , anh tự lo được" . Nhưng cậu vẫn cứ vậy , cứ nấu ăn mang sang cho anh tại anh chẳng chịu cho cậu vào nấu cũng chẳng sang nhà cậu , mua nhiều thứ đồ tốt cho sức khỏe đưa cho Hoàng Hùng và còn rất nhiều việc khác nữa . Khiến anh vừa thương lại vừa tức . Cái cảm giác nhận cũng chẳng được mà bỏ cũng chẳng xong nó khó chịu cực kì . Dù vậy , Hoàng Hùng quyết định bỏ là chắc chắn anh phải ỏ , mối quan hệ này chỉ có thể là anh em không hơn không kém ! Để rồi , một hôm anh chẳng chịu nổi nữa .

Hoàng Hùng: gọi anh có gì không ?

Hải Đăng: em mang đồ ăn sáng cho anh nè , hôm nay được nghỉ buổi sáng nên em tranh thủ dậy sớm nấu bún riêu , món anh thích nhất đó , anh ăn rồi cho em xin cảm nhận nha

Hải Đăng với khuôn mặt hớn hở đứng trước cửa phòng anh , mong anh đón nhận bát bún mà nó đã dành bao tâm huyết để nấu

Hoàng Hùng: Đăng à , anh đã nói bao nhiêu lần rồi . Anh tự lo cho mình được , em nghe rõ rồi chứ . Chúng ta đều lớn cả rồi , ai cũng nên có cuộc sống cho riêng mình , đâu thể nào kề kề mãi được . Sao em cứ làm phiền anh mãi thế ? Xin lỗi , anh ăn rồi em về đi !

Nói xong , anh chẳng có chút gì gọi là thương cảm mà đóng sầm cánh cửa phòng lại khiến người ở bên ngoài bàng hoàng đến mức đứng hình . Lần đầu tiên anh cáu gắt với cậu như vậy đấy . Anh làm sao vậy cơ chứ . Không phải ! Chắc chắn đây không phải Huỳnh Hoàng Hùng mà cậu biết . Anh dịu dàng , nhẹ nhàng và hiền lắm không bao giờ nặng lời với cậu như thế này đâu .

Hải Đăng thất thần mà cầm bát bún về phòng , cậu ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa lòng nặng trĩu , khuôn mặt hiện rõ vẻ suy tư không biết nói sao nữa , dạo gần đây anh trai của cậu lạ lắm luôn . Anh lạnh nhạt với cậu lắm , lúc nào cũng lơ Hải Đăng hết . Cậu đâu có làm gì sai đâu chứ , sao lại đối xử như vậy với cậu . Cho là Hải Đăng có vô tình làm gì đó khiến anh giận – Hải Đăng cũng nghĩ vậy nên dù Hoàng Hùng có từ chối như nào thì cậu vẫn cứ cố gắng quan tâm anh hết sức mà . Vậy mà anh nỡ lòng nào nặng lời với cậu , đã vậy còn nói cậu phiền . Anh chẳng thương cậu nữa rồi , không quan tâm gì đến cậu nữa , thật sự Hùng không cần Đăng nữa rồi...Nghĩ đến đó bỗng dưng hai khóe mắt cậu trở nên cay xè , khóc lúc nào không hay . Ai bảo "to con" là không biết tủi thân chứ , Hải Đăng buồn anh lắm đấy nhé . Cậu chẳng phài người dễ khóc đâu , ngay cả Hoàng Đức Duy và Nguyễn Quang Anh còn chưa thấy Hải Đăng rơi nước mắt bao giờ . Vậy mà giờ " người ấy" lại làm cho cậu nhóc "đô" này tủi thân đến mức bật khóc . Bắt đền đấy , Hải Đăng không chịu đâu trả Hoàng Hùng xinh iu của lúc trước đây , cậu không thích anh của hiện tại tí nào cả .

Hoàng Hùng bên này cũng chẳng khá khẩm hơn là bao , dù mạnh miệng vậy chứ anh cũng xót lắm . Ai thấy người mình thương như vậy mà không đau lòng không . Nếu có thì chắc chắn không thương người ấy rồi . Anh dù nói bỏ nhưng làm sao ngăn cản được con tim chứ . Hải Đăng đáng yêu quá , sự tự tế của "ai đó" khiến anh chẳng thể nào buông bỏ . Chẳng những vậy mà tình cảm anh dành cho cậu lại cứ tăng lên . Niều lúc chán nản anh lại luốn từ bỏ tất cả mà làm theo trái tim nhưng rồi mỗi lần trông thấy cậu cười nói với cô bạn kia , lí trí lại là thứ ngăn cản trái tim để rồi 1 lần nữa Hoàng Hùng lại quyết tâm từ bỏ . Thấm thoát mà đã qua 1 tháng kể từ ngày anh nhập viện rồi đấy , vậy mà Hoàng Hùng vẫn còn thương Hải Đăng nhiều lắm . Ước gì Đỗ Hải Đăng cũng vậy thì hay biết mấy , nhưng đó chỉ là mong ước thôi...

|𝑑𝑜𝑜𝑔𝑒𝑚| 𝑨́𝒏𝒉 𝒔𝒂́𝒏𝒈 𝒏𝒐̛𝒊 𝒕𝒐̂́𝒊 𝒕𝒂̆𝒎Where stories live. Discover now