54

161 16 0
                                    

54)

Sơn cốc tĩnh mịch, sương mù vờn quanh. Lụa trắng trên tường xanh ngói đen từ đầu chí cuối lộ ra một cỗ tử khí bất tán. Thị vệ hạ nhân cúi đầu tới lui thật nhanh giống như một đám rối câm lặng.

Bên trong Vũ Cung, Hoàng Ngọc thị vệ đem một hộp vuông phủ gấm đặt trước mặt Cung Tử Vũ, cúi đầu nói, "Chấp Nhẫn đại nhân, đây là thuốc do Hoa trưởng lão sai đưa tới."

"Biết ." Cung Tử Vũ gật đầu nói, Hoàng Ngọc thị vệ xong lễ lui ra.

Cung Tử Thương hiếu kỳ cúi người hướng về phía trước, nhìn hộp gấm kia rồi hiếu kỳ hỏi, "Thuốc? Thuốc gì?"

Cung Tử Vũ buông thõng đôi mắt, sau một lúc lâu mới lên tiếng, "Thuốc chữa trị chướng khí chi độc."

Cung Tử Thương bừng tỉnh đại ngộ, "À......"

Cung Tử Vũ mở hộp gấm ra, bên trong chứa một khỏa dược hoàn màu nâu đen, hắn bây giờ đã là Chấp Nhẫn, tự nhiên cần phải ưu tiên phục dụng thuốc này, chỉ là Cung Tử Vũ nhìn viên thuốc, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, sau đó hắn một lần nữa đậy lại nắp hộp gấm.

"Ay? Sao đệ không uống?" Cung Tử Thương nghi ngờ nói.

Cung Tử Vũ không có lên tiếng, chỉ là trầm mặc. Cung Tử Thương không hiểu nhìn hắn, khuyên nhủ, "Gần đây sơn cốc này độc chướng nặng thêm, ta một ngày uống ba bát trà bạch chỉ kim thảo còn cảm giác khó chịu, đệ có được giải dược lại còn giở chứng."

Cung Tử Vũ bất đắc dĩ nhìn Cung Tử Thương một cái, sau đó thở dài, "Ta chẳng qua là cảm thấy...... bây giờ Cung Môn giống một hồi nháo kịch hoang đường."

"Đêm qua, bên ta đi đại lao thẩm vấn Cung Viễn Chủy, nhưng bây giờ phải uống thuốc do chính tay hắn bào chế." Cung Tử Vũ cười nhạt một tiếng, ngữ khí lạnh lùng.

"Ngươi nói như vậy...... Quả thật có chút khó chịu." Cung Tử Thương hiếm thấy đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ nghĩ, cảm thấy Cung Tử Vũ nói có mấy phần đạo lý, đột nhiên nàng nhớ tới điều gì, liền hỏi, "Ngươi sẽ không thật sự đối với Cung Viễn Chủy dụng hình đi?"

Cung Tử Vũ ghé mắt lườm Cung Tử Thương, không có trả lời. Hắn đứng lên đi đến ngoài phòng, nhìn xem mái hiên chỗ lụa trắng theo gió giương nhẹ, trong mắt hiện lên thê lương, "Giang hồ tất cả xưng Cung Môn có năng lực chống lại Vô Phong, nhưng hôm nay, tỷ, ta, các trưởng lão đều biết Vô Phong là người gây ra cái chết của phụ thân ta, vậy mà chúng ta không cách nào tìm ra thủ phạm, lại đi giam giữ thẩm vấn huynh đệ bị Vô Phong làm hại... Quả thực nực cười."

Cung Tử Thương cũng yên lặng đi đến bên cạch Cung Tử Vũ, nàng không biết nên an ủi Cung Tử Vũ ra sao, cũng không cách nào hoàn toàn hiểu thấu hắn. Nàng chỉ là một nử tử, từ lúc sinh ra liền đã chú định nàng không có khả năng đảm nhiệm Chấp Nhẫn, mà vị trí Thương Cung Cung chủ cũng chỉ là tạm thay, nàng chỉ muốn khi còn tại vị tận tâm với trách nhiệm, chuyện khác đều quá xa vời.

"Ngươi sẽ là một Chấp Nhẫn tốt." Thật lâu, Cung Tử Thương vỗ vỗ bả vai Cung Tử Vũ an ủi.

Cung Tử Vũ quay đầu nhìn về phía Cung Tử Thương, đáy mắt hiện ra ửng đỏ, tựa hồ đã hạ quyết tâm, hắn quay người nhìn Cung Tử Thương, sau đó nói, "Tỷ, có chuyện cần trợ giúp của ngươi."

Giác Chủy | Điều Không Thể Nói [Hoàn]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ