Đúng Người (Hoàn)
Author: Phấn Hồng Đậu Hoa Hương Phường
Translator: QT ca ca
Editor: Chiaki
Beta-reader: Magic
Categories: ấm áp văn, MB, H, ngược luyến, hiện đại, cường công cường thụ, thụ hút thuốc phiện, HE
(Bìa do tác giả cung cấp)
Giới thiệu vắn tắt: Cậu ấm nhà giàu Trịnh Duẫn Hạo tác phong sinh hoạt không nghiêm cẩn, lăn lộn nhiều năm ở tình trường cuối cùng cũng xác định bản thân bị rung động, mà đối tượng chính là em trai của cô bạn gái. Kim Tại Trung là một ca sĩ hát ở quán bar, thực tế là bán thân mua thuốc phiện. Một người là công tử phóng đãng, một người là Callboy dâm loạn, cái gì là tình yêu, đầu tiên phải gặp đúng người.
Diễn viên: Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung
Phối hợp diễn: Thẩm Xương Mân, Phác Hữu Thiên
Nhân vật tự sáng tác: Kim Tại Hi, Lý Cao Triết, ông chủ Triệu, Thiệu Viễn Sinh Đẳng
CP: Duẫn Tại
Tôi vẫn biết tôi là một song tính luyến. Bởi vì bất kể đàn ông hay phụ nữ, tôi đều có thể làm tình. Tôi đối với thái độ sinh hoạt rất không có trách nhiệm, này cũng là một phần liên quan đến gia đình của tôi, tôi là cậu ấm nhà giàu, từ nhỏ đã được lót đường hoàn hảo. Bởi vì cuộc sống của tôi rất thoải mái, nên dẫn đến việc tôi đối nó không hề nghiêm túc. Mà tôi cũng đồng ý, đàn ông là loại động vật dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, thời đại này, vừa mắt thì lên giường, cảm thấy tốt thì tiếp tục chơi, không tốt thì xuống giường nói lời tạm biệt. Tất nhiên, tôi là người có nguyên tắc, đứa nhỏ ngây thơ tôi không làm, mặc dù tư vị đó không hề tệ, nhưng tôi không muốn phải chịu trách nhiệm. Trưởng thành cũng có tư vị của trưởng thành, ít nhất kỹ thuật lên giường không tệ. Còn gà vịt, tôi cũng không làm, tôi cũng không muốn không có nửa đời sau.
DO NOT TAKE OUT!
Chương 1: Cô gái ưa thích
"Anh hai, anh cuối cùng cũng không trở về nhà, mẹ đã rất tức giận đó." Trí Tuệ mở cửa cho tôi rồi phàn nàn nói.
"Anh bây giờ không phải cũng đã trở về rồi sao, mẹ đâu?" Trước tiên tôi đem đồ mua được đưa cho bảo mẫu, rồi hướng về phía phòng hô lên: "Mẹ, con đã về!"
"Thằng con như mày còn biết trở về sao!" Thanh âm oán giận của bà từ trong phòng truyền đến, thế nhưng giống như suy nghĩ của tôi, lúc đi ra trên mặt lại mang theo nụ cười.
"Con không bận mà." Tôi tiếp nhận cốc nước của bảo mẫu, uống một ngụm rồi nói: "Lúc nào cha trở về, con sẽ cùng cha uống hai chén."
"Hôm nay có buổi họp mặt, phỏng chừng còn có liên hoan. Không cần chờ ông ấy đâu, đúng rồi, cha con còn để lại cho con hai bình rượu tốt, chút nữa nhớ mở ra." Bà một bên cùng bảo mẫu bận rộn sắp xếp cái bàn, một bên lảm nhảm với tôi: "Mẹ thấy con bận đến mù mắt. Thế mà còn bảo không bận. Lớn như vậy mà ngay cả một người cũng chưa từng mang về."
Tôi cười, ngồi vào bàn rồi lấy hạt đậu phộng trên đĩa lên ăn: "Con là không dám mang về nhà, người nhiều lắm." Lời tôi nói cũng không phải là dối trá.