bí mật của cún nhỏ

2.3K 118 1
                                        

em tin vào những giấc mơ, vì ở đó em sẽ có những thứ mà mình muốn, và dù một giấc mơ có tươi sáng hay ngập tràn những điều đáng sợ, thì  nó cũng chẳng phải là sự thật. bằng chứng rõ ràng ở việc làm gì có đứa bé nào trên tay yu jimin, đó là điều em trăn trở nhất dù có cố gắng mạnh mẽ để an ủi cô đi chăng nữa. từ sâu trong tận đáy lòng, sự mất mát trong em vẫn âm ỉ cháy như một ngọn lửa, chưa hề vơi đi dù chỉ một ít.

nhưng rồi niềm vui sẽ trở lại cùng cả hai đúng không? yu jimin đã vượt qua được thứ gọi là lời nguyền của dòng họ và cô đang chuẩn bị bước sang năm mới, cô vẫn nằm đây, bên cạnh em. minjeong vuốt nhẹ mấy sợi tóc trên gương mặt xinh đẹp phía đối diện, nét mặt này đã dần giãn ra, không còn nhăn nhó như những ngày đầu mà em biết. minjeong mở to mắt nhìn chằm chằm, trước đây jimin khi ngủ sẽ nhăn mặt làm vẻ rất khó chịu, vậy mà giờ lại như một cô nhóc sinh viên đại học vô tư say ngủ mặc kệ deadline công việc.

kim minjeong nhìn đến đôi môi, em đưa tay ấn nhẹ lên đó rồi dời sang nốt ruồi bên cạnh, thích thú chồm người đến đặt một nụ hôn, minjeong cảm nhận sự mềm mại của jimin khi em nhẹ nhàng nhấm nháp môi người kia. họ yu đang say ngủ trong vô thức đáp lại em như một thói quen, cô cắn nhẹ vào môi dưới của minjeong, mắt nhắm mắt mở nhìn cún con bên cạnh vẫn còn ra sức liếm láp quanh cổ của mình.

"em muốn tập thể dục à?" - tay giữ eo không yên phận mà luồn vào trong xoa bóp, kể từ đêm sau khi hai người làm tình thì đến nay cũng gần ba tuần, em luôn là người chủ động câu dẫn cô trước, đôi khi minjeong sẽ trườn xuống quỳ giữa hai chân của cô lúc cả hai đang thưởng thức một bộ phim ở sofa phòng khách, hay thậm chí chỉ mặc vỏn vẹn chiếc tạp dề khi đứng nấu ăn, có trời mới hiểu được cô biết ơn uchinaga aeri thế nào vì đã dẫn ning yizhuo đi du lịch một tuần.

"một chút, nhưng chủ tịch thì không nên đi trễ khi mới trở lại làm việc đúng không?"

minjeong cười khúc khích, em để lại nụ hôn như gió lướt qua trên môi cô rồi mới ngồi dậy. minjeong có chút nhăn mặt, vừa thoát khỏi vòng tay ấm áp của jimin mà em liền cảm thấy có chút se lạnh rồi. minjeong bước vào phòng tắm, em khẽ nhìn ra khoài cửa sổ khi thấy những bông tuyết đang từ từ rơi xuống mặt đất, tuyết đã bắt đầu rơi rồi và em thích bầu không khí thế này, nhất là khi ngồi trong lòng cô.

jimin chống tay lên giường để kê mặt, cô nhìn chằm chằm vào từng đường cong hoàn hảo mập mờ hiện ra sau lớp đầm ngủ trong suốt. minjeong trong chiếc đầm ngủ trắng, mờ mờ gần như là xuyên thấu đang đánh hông thách thức người nằm trên giường. yu jimin gượng cười, nhìn là muốn bóp cái mông mà đè xuống phạt vài cái, nhưng nghĩ lại thì em nói cũng đúng. sau một khoảng thời gian ở nhà dưỡng thương thì cuối cùng cô cũng trở lại công ty làm việc, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường vì thông tin về cuộc chiến giữa yu jimin và yu jiyong đều được lệnh giữ kín, nếu ai hó hé một lời sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ. thật ra cũng chỉ để bảo vệ tính mạng của em và cô trong thời gian dưỡng thương, nếu bọn họ mà biết tim cô đã ngừng đập trong vòng ba mươi giây và ba vết thương đâm rách cả gan, có khi ít phút nữa thôi sát thủ sẽ nhảy vào đây mà truy sát cả hai mất.

tuy yu jimin giấu nhẹm chuyện tim đã ngừng đập trong ba mươi giây, thậm chí bác sĩ chỉ chấp nhận trao đổi cùng lee jeno như được dặn dò trước, nhưng minjeong vẫn biết được điều đó khi jeno tâm sự, cậu nói rằng mình được cô dặn dù có cầm trên tay giấy báo tử cũng không được nói với kim minjeong dù chỉ là một chút, cậu có lệnh đơn giản là đưa em đến một nơi thật xa, một nơi an toàn, rời khỏi nơi này để em có thể sống một cuộc sống mới, một niềm vui mới. ngay giây phút đó em khóc nức nở, thầm mừng rằng họ yu đáng ghét không chết, mừng rằng jeno đã nói cho em nghe về tình hình sức khỏe của yu jimin thay vì giấu nhẹm đi như lời cô dặn. nếu cô có chết và được lee jeno đem giấu thì em thề, kim minjeong này sẽ hận cô suốt kiếp.

jiminjeong - nợ bạc trả tìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ