tiếng lạch cạch từ laptop cứ thế vang lên, hết người này rồi đến người kia nói, cuộc họp dần trở nên dễ chịu hơn khi cái nhíu mày của yu jimin đã không còn. đặt tập tài liệu xuống bàn, yu jimin đảo mắt một vòng quanh phòng, giám đốc các khu đang ở đây và có cả đối tác. bọn họ có mặt đông đủ và đó là điều cô muốn, phất chiếc cà vạt lên một cái, yu jimin thu tầm nhìn, ngã lưng ra sau ghế lên tiếng hỏi.
"còn ai có ý kiến gì nữa không?"
hơn ba mươi mắt nhìn vào yu jimin, ai đấy cũng lấy làm lạ vì hôm nay cô không cáu gắt, các yêu cầu cũng được duyệt một cách hợp lí và dễ dàng, điều đặc biệt hơn hết, chiếc cà vạt được cho là không đúng với phong thái hằng ngày được cô mang vào. đã thế suốt cuộc họp kéo dài đến giờ là gần hai tiếng, hễ rảnh tay là cô lại cầm lên nghịch hoặc vô ý phất một cái cho cả phòng nhìn thấy. đến cả uchinaga aeri ngồi nhìn muốn rớt con mắt vẫn không thể ngờ họ yu lại có ngày như vậy, đúng là yêu vào không ai bình thường, kể cả aeri cũng vậy, trong lòng khóc ròng vì ganh tị, bản thân cũng muốn em gái người trung nào đó làm cho mình một cái như thế này.
"nếu không còn ai ý kiến thì cuộc họp kết thúc"
màn hình được tắt, mọi người trong phòng cũng dần rời đi, duy chỉ có yu jimin và uchinaga aeri còn ngồi lại. đến khi căn phòng yên tĩnh thì tiếng cười mới cất lên.
"tao không ngờ đấy, cái cà vạt đó?" - uchinaga aeri bịt miệng cười, bỏ một cúc áo vest ra rồi ngã người ra sau ghế.
"sao? đẹp mà" - jimin chống cằm, môi nở nụ cười mãn nguyện, cô rút điện thoại từ túi quần ra, vừa cười vừa gõ gõ vào màn hình.
"ừ, ước gì yizhuo cũng làm cho tao một cái" - aeri chán nản gục mặt xuống bàn, cuộc trò chuyện cứ như hai đứa học sinh cấp ba diễn ra sau buổi học.
"vẫn chưa hẹn hò à? thấy tiến triển lắm rồi mà" - cô mở lời trêu ghẹo, từng lời cũng đủ để aeri biết cô đang nói về vụ hôm qua.
"có cái nịt, yizhuo chẳng chịu cho tao câu trả lời"
"từ từ nói rõ mối quan hệ với nhau, còn giờ thì đi ăn thôi"
jimin cất điện thoại, cô đứng lên tiến gần lại chỗ aeri vỗ vai bạn mình an ủi, chưa bao giờ thấy tên này chán nản tình cảm đến vậy, cô chưa yêu ai vì không cảm thấy thích yêu đương, còn aeri là do đâm đầu vào công việc quá nhiều quên mất bản thân cần yêu và được yêu. nay lại bắt đầu để ý ai đó rồi liền lộ rõ, thôi thì sau này nhờ minjeong nói giúp gì được thì cô sẽ nhờ.
aeri gật đầu, cô vẫn còn chán nản nhưng nghe lời jimin nói cũng hợp lý. cả hai rời phòng họp và đến nhà xe như đã hẹn với minjeong, vì dùng bữa chung nên mọi người đã quá quen với bộ ba này rồi. mọi ánh mắt hằng ngày đều đổ dồn về yu jimin nay lại có chút thắc mắc, chiếc cà vạt với nhiều họa tiết kì lạ được cô để bay trong gió, cả đời của họ yu chưa bao giờ tự tin như thế này, đến mức uchinaga aeri cảm thấy quá chói với nụ cười đắc thắng trên môi cô.
tiếng tít vang lên cùng đèn xe nháy một cái, yu jimin vừa ấn nút để xe mở khóa, nơi kim minjeong đang dựa vào mà bấm điện thoại. thấy jimin đi đến em không thể nhịn được cười, áo vest và ngay cả áo gile cô cũng không mặc, chỉ vỏn vẹn chiếc áo sơ mi trắng và cà vạt em tặng, đột nhiên cảm thấy yu jimin không giống mấy tên người xấu trong giới giàu có mà em đã xem, nhìn đâu vẫn như một đứa trẻ mới lớn.
