hạnh phúc nhỏ

1.8K 109 3
                                        

kim minjeong tỉnh giấc trong vòng tay ấm áp của yu jimin, có điều hôm nay em cảm thấy khó chịu trong người một chút, bực bội hất tay người kia ra, minjeong xoa hai bên thái dương, em lặng lẽ tách khỏi người cô để vào phòng vệ sinh rửa mặt. cảm giác khó chịu cứ vây quanh em không ngừng, lúc thì buồn nôn, lúc thì bồn chồn trong người.

"minjeong à...em sao thế?"

"hôm nay em muốn nghỉ làm một ngày, em thấy khó chịu trong người quá"

minjeong loạnh choạng bấu vào người jimin để ngồi xuống giường, em mệt đến mức không buồn cả mở mắt mà cứ thể nói chuyện với cô.

"vậy chị cũng nghỉ cùng em, để chị gọi bác sĩ đến" - jimin lo lắng, cô vội đỡ em, tay kia nhanh chóng với điện thoại ấn vào dãy số của bác sĩ riêng.

"aisss thiệt tình, lúc nào cũng bác sĩ riêng, bác sĩ riêng, cô ta có thể trị hết bệnh chắc?"

"alo chủ tịch yu, là tôi đây"

yu jimin đơ người vì không nghĩ em cún này sẽ khó chịu đến mức nổi cáu lên như thế, cuộc gọi đã bắt đầu từ vài giây, thậm chí người ở đầu dây bên kia đã lên tiếng, thế mà họ yu chỉ ngơ ngác đụt mặt ngồi nhìn em và không biết làm gì nữa. mới sáng sớm thôi mà cún con có cần khó chịu với cô như thế không chứ? người ta là đang muốn giúp thôi mà.

"được rồi cục cưng của chị, em muốn chị làm gì nào?"

yu jimin tắt điện thoại rồi quăng nó sang một bên, một phát nhấc người nhỏ vào lòng ngồi cùng mình. cô dựa vào thành giường, để kim cún ngồi trong lòng thỏa sức cắn mút cổ và vai. yu jimin hỏi mãi mà em chẳng chịu trả lời, em rất ít khi đổ bệnh, mà đã bệnh rồi thì sẽ nhõng nhẽo đến vậy sao?

"que....que thử thai" - em cảm thấy dấu hiệu mình đang gặp phải y hệt có thai nên ngại ngùng lí nhí đúng ba chữ cho cô nghe, ngón tay còn vân vê ngực của yu jimin.

cô nghe xong tắt luôn nụ cười, gương mặt nghiêm túc nhìn vào em, thiếu điều muốn hét lên thật hạnh phúc nhưng vội đặt em nằm lên giường đắp chăn tỉ mỉ. bản thân biết rõ trong nhà làm gì có que thử thai, một khắc chạy vèo ra cửa lấy chìa khóa xe rồi đề máy vọt đi mất.

"này yu jimin!!!!! chị còn mặc đồ ngủ kìa!!"

kim minjeong ngại đỏ mặt, biết ngay cô sẽ phản ứng thái quá như thế mà. một chút vào thành phố mà người ta thấy nguyên cây đồ ngủ thì nhục chết, minjeong xoa bụng thở dài, cũng may cô để em ở nhà, nếu họ yu bắt em đi theo thì banh chành cái mặt tiền đẹp đẽ.

yu jimin nhấn chân ga chạy vội vào thành phố, cô thở phào nhẹ nhõm vì thật may mắn, bây giờ chỉ mới tờ mờ sáng nên căn bản đường không quá nhiều xe. nhưng tiếc rằng các tiệm thuốc vẫn chưa mở cửa, cô bực bội chửi thề trong miệng, đảo mấy vòng mà chẳng thấy nơi nào mở cửa, lần đầu đi mua que thử thai đã hồi hộp thì chớ, vậy mà còn chẳng có nơi nào để mua.

"này cô ơi, gấp lắm rồi, mau mở cửa đi"

"aiss cái cô này, từ từ để tôi mở, bộ bị tiêu chảy hả??"

cô gái trẻ mặc áo blouse trắng đang cho cửa cuốn mở lên thì từ đâu chiếc xe đen bóng láng sang trọng thắng một tiếng két rõ to trước cửa hiệu. cứ nghĩ là tổng tài lạnh lùng trong truyền thuyết, ai ngờ người trong xe một thân áo thun trắng, quần đùi cu shin chạy hối chạy hả vào đập cửa. nhìn sắc mặt thế này, chủ tiệm thuốc đoán vội cô gái trước mặt có vấn đề về tiêu hóa.

jiminjeong - nợ bạc trả tìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ