Chương 64 - Đừng hứa những điều mà em không làm được.

71 10 5
                                    

Ngày 12 tháng 4

Họ có thể làm việc này trong nhiều tháng – đó là suy nghĩ đầu tiên của Hermione khi cô thức dậy vào sáng hôm sau.

Cô cảm nhận được anh trước khi cô mở mắt. Cảm thấy cánh tay to lớn của anh ôm cô, ngực anh nhẹ nhàng nâng lên hạ xuống trên lưng cô và cằm anh đặt trên đỉnh đầu cô một cách bảo vệ.

Chiếc ghế sofa không đủ lớn cho một người nhưng bằng cách nào đó họ đã làm được. Bằng cách nào đó, họ đã xoay sở để có được hàng chục vị trí và góc độ khác nhau và tìm cách hòa mình vào nhau suốt đêm, và sau đó, khi đã kiệt sức, họ tìm được không gian để cùng nhau ngủ, trần trụi và cuộn tròn trong lòng nhau – tất cả từ một chiếc ghế sofa nhỏ cũ.

Cô nghe thấy tiếng lửa lách tách và rít lên nhẹ nhàng khi nó cháy trong lò sưởi bên cạnh họ, và lắng nghe nó khi cô đang nằm trong vòng tay anh... cô có thể chết ngay lúc này và cảm thấy hài lòng.

Cô tự trách mình vì đã không cho anh ngủ chung giường với mình sớm hơn. Cố gắng không nghĩ về tất cả những lần họ có thể làm điều này nếu cô không lãng phí quá nhiều thời gian, nếu cô không quá bướng bỉnh.

Ngủ quên trong vòng tay của Tử thần Thực tử, Merlin ơi, cô lúc trẻ sẽ nghĩ gì nhỉ. Ghế sofa không giống như việc ngủ chung một giường – không, kỳ lạ là nó còn giống hơn thế nữa. Điều đó đã chứng minh rằng họ có thể hạnh phúc ở bất cứ đâu. Có thể bằng lòng và thoải mái, điều gì khác cũng không quan trọng, miễn là họ ở bên nhau...

Một nỗi đau khủng khiếp xé nát trái tim cô.

Giá như họ có nhiều thời gian hơn...

Di chuyển rất chậm, cô nhấc đầu mình ra khỏi cằm anh và xoay người cho đến khi cô đối mặt với anh.

Cô tự hỏi khuôn mặt anh sẽ thay đổi thế nào theo năm tháng.

Liệu anh có để tóc dài khi về già như ba anh không? Cô hy vọng là không, cô thích những sợi tóc phủ trên mắt anh, nhưng cô không thể tưởng tượng được anh với mái tóc dài. Tóc anh đã gần bạc trắng rồi, tóc có thể đổi màu theo năm tháng được không nhỉ? Không, không, có lẽ là không, nhưng cô có thể tưởng tượng ra anh với những nếp nhăn. Không nhiều, chỉ một vài vết nhăn nhỏ ở khóe mắt anh như đá cẩm thạch bị nứt. Mẹ cô thường gọi nó là gì nhỉ? Có phải đó là nếp nhăn bên mắt không? Ừ, cô có thể tưởng tượng ra anh với những thứ đó. Cô nghĩ nó sẽ hợp với Malfoy – Draco, cô tự sửa lại trong lòng. Cô vừa thú nhận rằng cô yêu ác quỷ sát nhân, đã đến lúc cô sử dụng tên thật của anh rồi.

Cô nhìn xuống tay anh. Làn da ở đó quá hoàn hảo và mịn màng, cô không thể tưởng tượng được nó có vết nhăn hay –

"Ngủ tiếp đi, Granger." Draco không mở mắt và giọng anh trầm và khàn đến mức làm ngón chân cô co rúm lại.

"Anh có bao giờ định gọi em là Hermione không?"

Anh cắn răng suy nghĩ nửa giây. "Không."

Cô ngước nhìn anh và mặc dù mỉm cười nhưng cô không thể không nghĩ đến cuộc sống của anh sẽ ra sao sau chiến tranh.

Cô tự hỏi liệu anh sẽ quay lại sống ở Thái ấp Malfoy hay sẽ đi du lịch. Anh đã nói anh muốn đi du lịch cùng cô, nhưng sau khi cô chết, liệu anh có còn muốn điều đó nữa không? Hay ý nghĩ khám phá hết thành phố này đến thành phố khác sẽ bị vấy bẩn đối với anh giống như đối với cô? Liệu nó có giống như khơi lại một vết thương cũ không? Một lời nhắc nhở về những gì đã có thể xảy ra và cuộc sống mà lẽ ra họ có thể có được cùng nhau? Cô hy vọng là không – cô không muốn phá hỏng điều đó của anh.

[Dramione] Secrets and Masks - by Emerald_SlytherinNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ