Chương 46

17.5K 1K 87
                                    

Trong đầu loạn thành một đoàn, tim đập như trống, bờ môi run run, Nam Hướng Bắc nhìn mẹ, nói không nên lời. Cô chưa từng nghĩ mẹ sẽ hỏi thẳng thừng đến thế, cô có thể mở miệng phủ nhận nhưng cô tuyệt đối không muốn như vậy. Tạm thời lấp liếm chẳng khác gì lừa gạt, hơn nữa cô cũng không có khả năng, cô không muốn nói dối mẹ.

"Về công ty trước đã." Thấy bộ dáng không tiền đồ của con gái, Bắc Đường Lạc Anh thản nhiên nói, đưa mắt sang Tô Vị Tích bên cạnh Nam Hướng Bắc, bà khom người bồng nó lên.

Hai tay Tô Vị Tích lập tức choàng qua cổ Bắc Đường Lạc Anh, thấy thần sắc Nam Hướng Bắc khó coi, nó lo lắng hỏi, "Bà nội, Bắc Bắc bị bệnh a?".

"Không có." Bắc Đường Lạc Anh đáp rất tỉnh, "Bắc Bắc đang lo sợ thôi."

"Oh?" Tô Vị Tích lộ vẻ khó hiểu, nhìn sườn mặt nghiêm túc của bà nội, lại nhìn khuôn mặt Nam Hướng Bắc tái nhợt, nó chần chờ một hồi rồi không hỏi thêm gì nữa.

"Để xe ở đây đi." Thấy Nam Hướng Bắc tính đi qua bãi đậu xe, Bắc Đường Lạc Anh lên tiếng, "Khi nào về cứ ra đây lấy xe là được."

"Dạ." Nam Hướng Bắc len lén nhìn mẹ, khuôn mặt kia vẫn giữ vẻ lạnh nhạt khiến người ta không thể nắm bắt được tâm tình bà lúc này, cô đành thở dài, không yên lòng bước theo mẹ về phía công ty.

Đến dưới lầu công ty, người bạn họ Nhan dừng bước, mỉm cười nói, "Chị không lên, phải trở về rồi."

"Ừ, cũng tốt." Bắc Đường Lạc Anh gật gật đầu, "Cho em gửi lời chào đến anh nhà chị."

"Ừ." Người phụ nữ nhẹ cười đáp ứng, nhìn bé con đang được Bắc Đường Lạc Anh ôm trong ngực, "Cháu gái của em đáng yêu lắm."

Bắc Đường Lạc Anh nhìn bạn, vẻ mặt không đổi, mà người kia cũng không mấy để tâm, tiếp theo cười khẽ, "Thôi chị đi đây, gặp sau nhé."

"Gặp chị sau."

"Chào dì Nhan." Nam Hướng Bắc lễ phép nói, dì Nhan nhìn cô gật nhẹ đầu, nén cười đi đến xe mình.

Hai mẹ con Nam gia dẫn theo bé gái Tô gia lên lầu, thời điểm trong thang máy, Nam Hướng Bắc vẫn luôn nghĩ chút nữa đến văn phòng sẽ nói chuyện với mẹ thế nào, rồi làm sao để mẹ hiểu và chấp nhận. Nếu bị mẹ phát hiện tại nhà là tốt rồi, ít nhất ba ba còn có thể giúp cô khuyên mẹ vài câu, bây giờ thì.....

Tầng lầu có tới mấy gian phòng, gian lớn nhất dĩ nhiên là văn phòng chủ tịch Bắc Đường Lạc Anh, đến trước cửa, bà buông Tô Vị Tích xuống, mở cửa bật đèn, ánh sáng làm cho Nam Hướng Bắc càng không an tâm.

Bảo Nam Hướng Bắc đóng cửa lại, Bắc Đường Lạc Anh đi thẳng đến bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy ra một vật đặt lên bàn.

Dường như nhận ra bầu không khí giữa Bắc Bắc và bà nội có hơi kỳ lạ, Tô Vị Tích ngoan ngoãn chạy đến ngồi ở sopha, giương mắt nhìn hai người lớn, vẻ mặt khó hiểu cộng thêm chút tò mò.

Nam Hướng Bắc đi tới, thấy rõ vật trên bàn, đầu cô nháy mắt trống rỗng, hồi lâu ý thức được chuyện gì đang diễn ra, cô bước đến cầm lấy nó, "Thì ra....ở chỗ của mẹ à....".

Ký sự truy đuổi tình yêu ba mươi nghìn feetNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ