Chương 4

20K 1.2K 211
                                    

Hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó thấy nữ tử lưng mang đàn, tay cầm kiếm giết chết cái tên nãy giờ hành hạ cô đến chết, Nam Hướng Bắc mở to mắt nhìn nam tử áo đạo sĩ té trên mặt đất, hắn liên tiếp phát ra lời thô tục đối với các nàng, cô cau mày, tiện đà lại nhìn về phía người kia, bất giác có thiện cảm với nữ tử vừa ra tay cứu mình.

Khác xa tính quật cường của Nam Hướng Bắc, kẻ cấp ba mươi mấy bị Tô Mạc Che cấp năm mươi giết chết, hắn mắng vài câu thô tục rồi biến mất, có lẽ là lựa chọn hồi sinh về thành.

"Cảm ơn." Không rảnh quan tâm hắn như thế nào, Nam Hướng Bắc gõ hai chữ phát ra, rất nhanh nhìn thấy trên đầu Tô Mạc Che cũng toát ra cái bọt khí:"Không cần cảm ơn".

Thấy nàng hồi đáp như vậy, Nam Hướng Bắc ngược lại không biết nên nói cái gì cho phải, ngơ ngác đứng yên một hồi lâu, nhưng Tô Mạc Che đã lên tiếng :"Cái tên Cừu Thiên đó chuyên môn đùa bỡn giết người mới chơi, ngươi vừa tạo tài khoản không bao lâu nên cố gắng hoạt động ở khu vực an toàn của Tiêu Dao".

Cái gọi là khu vực an toàn, đó là khu vực mà nội bộ môn phái đặc biệt phân chia, tiến vào đó bất luận kẻ nào cũng không thể tùy ý giết người.

"Được, cảm ơn".

"Không cảm ơn". Lại đáp một câu, Tô Mạc Che không nói thêm gì nữa với Nam Hướng Bắc, nàng đi tới bên dưới gốc liễu ngồi xuống, đem đàn phía sau lưng đặt lên đầu gối, bắt đầu đánh đàn.

Ngơ người nhìn động tác của nàng, Nam Hướng Bắc vẫn chưa làm cho Nam Cung Từ Tâm rời đi, rõ ràng đã đến giờ ngủ, nhưng cô lại chống cằm trước máy tính, nhìn bộ dáng chơi đàn của nữ tử áo trắng trong game, dần dần xuất thần.

Cũng không biết trải qua bao lâu, khi Tô Mạc Che thu hồi động tác, xoay người đi về phía cô, cô rõ ràng nhìn thấy Tô Mạc Che ngừng cước bộ.

Giật mình thấy ngây người đứng ở chỗ này không có ý nghĩa gì, Nam Hướng Bắc nhìn thời gian ở góc dưới bên phải màn hình, lúc này mới phát hiện mình đã ngủ muộn hơn thường ngày gần nửa tiếng.

Nói cách khác, cô ở trong này nhìn Tô Mạc Che đánh đàn tới ba mươi phút.

Cô có chút ngượng ngùng với hành vi của mình, đang nhấp nhỏm chờ Tô Mạc Che nói chuyện thì nữ tử kia lại trực tiếp biến mất trước mặt cô, có lẽ là chọn truyền tống* đi đến địa phương khác.
<*dịch chuyển nhanh đến địa điểm không cần chạy bộ >

Nhẹ nhàng thở ra đồng thời có phần mất mát, cô lắc đầu cười nhạo sự khác thường của mình, Nam Hướng Bắc nhấp chọn log out, sau đó off luôn máy tính.

*************
"Nam...... Hướng Bắc?" Máy bay sắp sửa hạ cánh, phát hiện Nam Hướng Bắc vẫn đang ngẩn người, Tô Hướng Vãn thấy khá buồn cười, đi đến trước mặt nhắc nhở nàng chú ý dây an toàn, thời điểm mở miệng có hơi do dự sau đó đem "Nam thượng úy" đổi thành "Hướng Bắc".

Thoát ra khỏi kí ức khi gặp Tô Mạc Che lần đầu, vừa ngẩng lên lại thấy Tô Hướng Vãn mỉm cười nhìn mình, Nam Hướng Bắc đỏ mặt lắp bắp, "Sao...... Làm sao vậy?".

"Máy bay sẽ hạ cánh, thắt kỹ dây an toàn". Lúc kêu tên Nam Hướng Bắc, nàng đã thầm nghĩ không biết người này có đỏ mặt nữa hay không, tiếp theo quả nhiên suy nghĩ được kiểm chứng, Tô Hướng Vãn trả lời mà nhịn không được ý cười, thấy Nam Hướng Bắc luống cuống tay chân tựa hồ bởi vì tay bị thương không thuận tiện nên nàng khom lưng giúp cô cài nó.

Ký sự truy đuổi tình yêu ba mươi nghìn feetNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ